“Lạp Nguyệt, muội cứ thế này không ổn đâu. muội nhìn muội xem, hai hôm nay cứ như người mất hồn mất vía. Chi bằng muội nghỉ ngơi hai ngày rồi tính tiếp đi!”
Tào nương t.ử nhìn Thường Lạp Nguyệt lại một lần nữa đặt cỏ và rau xanh vào chung một chỗ, nhịn không được thở dài khuyên nhủ.
Lo lắng Tào Chính vừa đi, Thường Lạp Nguyệt sẽ không quen, nên Tào nương t.ử hai hôm nay liền luôn đến bầu bạn cùng Thường Lạp Nguyệt.
Chỉ là, Thường Lạp Nguyệt bề ngoài nhìn như không có gì, nhưng khi làm việc thì liền phát hiện ra, sao nàng có thể không có vấn đề, vấn đề còn lớn là đằng khác.
Cả người nàng cứ như thể mất hồn, làm việc gì cũng như đang thần du ngoài chín tầng mây vậy!
Nghe vậy, Thường Lạp Nguyệt ngẩn người, nhìn vào trong chậu, đột nhiên nước mắt liền rơi xuống. Tào nương t.ử đành bất lực ôm lấy nàng.
“Tẩu tẩu, ta chỉ là lo lắng cho tướng công thôi! Ta…” Thường Lạp Nguyệt vừa khóc vừa nói.
Khóc một trận lớn, Thường Lạp Nguyệt cảm thấy luồng uất khí mấy ngày nay tích tụ trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan.
“Tẩu tẩu, để tẩu thấy chê cười rồi. tẩu yên tâm đi, ta sẽ kiên cường lên!” Một lát sau, Thường Lạp Nguyệt có chút ngại ngùng nói.
Tào nương t.ử vỗ vỗ lưng Thường Lạp Nguyệt, “Thế thì tốt. muội đi rửa mặt đi, khóc đến nỗi mặt mày lem luốc rồi kìa!”
Thường Lạp Nguyệt gật đầu, đứng dậy vừa chuẩn bị đi, đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người không tự chủ được ngã xuống đất. May mắn thay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thon-nu-xung-hi-nha-do-te/4864967/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.