🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mấy ngày gần đây Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn luôn nghe được nhóc con kể về một bạn nhỏ mới đến trong lớp của bé, bạn nhỏ ấy tên Lục Ninh Hoàn, ngoại trừ Lý Manh Manh thì đây là bạn nhỏ hai người nghe nhóc con nhắc đến nhiều nhất.

Mấy hôm nay nhóc con rất háo hức đi nhà trẻ, chỉ hận bản thân không thể là người đến lớp học sớm nhất mỗi ngày, hôm nay cũng vậy, chuông báo thức còn chưa kịp vang lên thì nhóc con đã tự mình mặc quần áo vào, chân ngắn lon ton chạy đi tìm Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn.

Lúc nhóc con đi vào phòng thì Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn còn chưa tỉnh giấc, nhóc con với tay lên giường, thật vất vả mới nắm được cánh tay Thẩm Tiện, bắt đầu lung lay cánh tay cô, "Mommy, mẹ, thức dậy đi, nếu còn không dậy thì Điềm Điềm sẽ bị muộn".

Thẩm Tiện bị nhóc con đánh thức, cô buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, bật điện thoại lên nhìn thì phát hiện vẫn còn sớm, gần đây cô cũng không ra ngoài chạy bộ buổi sáng, trên cơ bản cô và Thanh Hàn sẽ cùng nhau xuống giường, Thẩm Tiện ngồi dậy hỏi nhóc con: "Điềm Điềm, thời gian đi học của con không có thay đổi nha, sao gần đây con dậy sớm vậy?".

"Không sớm, cô giáo nói bạn nhỏ đi học sớm mới là bé ngoan, Điềm Điềm là bé ngoan, vậy nên phải đi sớm". Nhóc con cười nói.

"Vậy được rồi". Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn vừa ngáp vừa đứng dậy, Thẩm Tiện đi rửa mặt trước, sau đó đi nấu bữa sáng, Lâm Thanh Hàn thì phụ trách giúp đỡ nhóc con rửa mặt.

Lúc Thẩm Tiện bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn ăn thì cũng chỉ mới 7 giờ, bên nhà trẻ nhóc con đi học đến 8 giờ 10 phút mới bắt đầu vào lớp.

Không giống với Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn còn đang buồn ngủ, nhóc con có vẻ rất hào hứng, miệng nhỏ ăn đến căng phồng, còn khích lệ Thẩm Tiện nấu ăn ngon.

Bữa sáng hôm nay Thẩm Tiện làm món cháo hạt kê ăn cùng bánh bao nhân trứng sữa, bánh bao nhân trứng sữa Thẩm Tiện đã làm sẵn trước một ngày, bỏ vào ngăn đông tủ lạnh, lúc muốn ăn chỉ cần bỏ vào nồi hấp là được.

Nhóc con vừa ăn vừa nói với Thẩm Tiện, "Mommy, bánh bao này còn không? Con muốn, con muốn đưa cho các bạn trong nhà trẻ ăn ~".

Thẩm Tiện mỉm cười, cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô đã làm rất nhiều, nhóc con muốn chia sẻ với các bạn nhỏ cũng là chuyện tốt.

"Còn, lát nữa mommy chuẩn bị cho Điềm Điềm, con đưa cho các bạn nhỏ ăn". Thẩm Tiện cười nói.

Nhóc con gật gật đầu, hai bím tóc nhỏ quơ quơ trong không khí, "Cảm ơn mommy, mommy tốt nhất".

Lâm Thanh Hàn ngồi bên cạnh gõ gõ vào chén của nhóc con, giả vờ ghen tị hỏi: "Mommy tốt nhất, mẹ không tốt hử?".



Nhóc con lúc bấy giờ mới cọ cọ cái đầu nhỏ vào cánh tay Lâm Thanh Hàn, làm nũng nói: "Mẹ cũng tốt, Điềm Điềm cũng thích mẹ".

"Con nha, cái miệng ngọt quá". Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều bị bộ dạng của nhóc con chọc cười.

Thời gian còn sớm nên Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đưa nhóc con đi nhà trẻ trước, Thẩm Tiện dừng xe, Lâm Thanh Hàn vừa mới giúp nhóc con cởi bỏ dây an toàn trên ghế thì nhóc con đã nhanh chân nhảy xuống chạy vào nhà trẻ.

Thẩm Tiện nhìn bộ dạng vui vẻ của nhóc con, thắc mắc hỏi Lâm Thanh Hàn: "Đi học vui vẻ vậy sao?".

Lâm Thanh Hàn lắc lắc đầu nói: "Không biết, dù sao lúc em còn đi học, em không có vui vẻ như Điềm Điềm".

Nhóc con vừa chạy vào lớp liền bắt đầu nhìn khắp nơi, bởi vì nhóc con tới sớm nên bây giờ trong lớp không có bao nhiêu bạn nhỏ, bé rất nhanh đã nhìn thấy Lục Ninh Hoàn đang ngồi trên bàn đọc sách.

Lục Ninh Hoàn lớn hơn Thẩm Điềm nửa tuổi, tính cách rất trầm ổn, da trắng như được bạch ngọc tạo thành, dù chỉ mới 4 tuổi rưỡi nhưng đã khiến người khác cảm nhận được khí chất lạnh băng.

Cha mẹ Lục Ninh Hoàn mở công ty chuyên kinh doanh trang phục tên là Tề Cửu, hàng năm cha mẹ cô bé đều rất bận, nhưng bọn họ lại rất quan tâm Lục Ninh Hoàn, từ nhỏ đã bắt đầu bồi dưỡng Lục Ninh Hoàn, mời không ít gia sư cho cô bé, chẳng qua Lục Ninh Hoàn giống như không thích chơi cùng các bạn nhỏ khác, lúc bấy giờ cha mẹ Lục Ninh Hoàn mới đưa con gái đi nhà trẻ, sợ sau này con gái đi học sẽ không hòa nhập được với bạn bè trong lớp.

Nhóc con ôm hộp bánh bao nhân trứng sữa vào lòng, tung tăng nhảy nhót chạy đến cạnh Lục Ninh Hoàn, mỉm cười thò lại gần nói với Lục Ninh Hoàn: "Chị Tiểu Lục, Điềm Điềm mang bánh bao nhân trứng sữa đến, đây là do mommy của Điềm làm, thơm thơm ngọt ngọt, ăn rất ngon ~".

Ánh mắt của Lục Ninh Hoàn từ trên sách dời đi, thật ra từ lúc Thẩm Điềm bước vào phòng học thì Lục Ninh Hoàn đã chú ý đến Thẩm Điềm, đứa nhóc này bề ngoài rất đáng yêu, quan hệ với các bạn trong nhà trẻ cũng không tệ, nói chuyện với ai cũng vui vui vẻ vẻ, giống như mặt trời nhỏ biết chiếu sáng vậy.

Chương trình học ở nhà trẻ đối với Lục Ninh Hoàn mà nói quá mức đơn giản, bây giờ cô bé đã biết rất nhiều chữ, toán học và tiếng Anh đều là thế mạnh của Lục Ninh Hoàn, cô bé vốn dĩ không muốn đi nhà trẻ, luôn cảm thấy các bạn khác trong nhà trẻ chỉ biết chơi trò chơi, quá trẻ con, nhưng cuối cùng vẫn bị cha mẹ mạnh mẽ thuyết phục đi nhà trẻ, kết quả cũng không khác gì với tưởng tượng của cô bé, các bạn nhỏ ở nơi này thật sự rất trẻ con, cô bé cũng hoàn toàn không muốn kết bạn với bọn họ, ngoại trừ đứa nhóc trắng trắng mềm mềm trước mặt này, rất thú vị.

Lục Ninh Hoàn ngẩng đầu nhìn đứa nhóc đang nhìn bản thân với ánh mắt mong đợi, mỉm cười trêu chọc Thẩm Điềm nói: "Ăn ngon đến cỡ nào?".

Hai mắt nhóc con đều mở to, làn da của Lục Ninh Hoàn vốn trắng nõn, xinh đẹp giống như một công chúa nhỏ, khi cười rộ lên thì càng đẹp, nhóc con sửng sốt một hồi, sau đó mới trả lời: "Ăn rất ngon, Điềm Điềm thích ăn lắm ~". Nhóc con kéo giọng nói, cực lực chào hàng món bánh bao nhân trứng sữa trong ngực mình.

Lục Ninh Hoàn nghe xong thì mỉm cười, nhận lấy hộp cơm hình thỏ con của nhóc con, "Ừ, ngay cả Điềm Điềm cũng nói ăn ngon, vậy chị nếm thử". Cô bé nói, mở nắp hộp cơm ra, dùng khăn giấy lau sạch tay, sau đó mới lấy một cái bánh bao nhân trứng sữa ra, đặt vào miệng cắn một miếng.

Lục Ninh Hoàn vừa nuốt một miếng bánh bao xuống, nhóc con liền gấp gáp không chờ được mà sáng hai mắt hỏi: "Chị Tiểu Lục, ăn ngon không? Chị thích không?".

Lục Ninh Hoàn nhìn bộ dạng của Thẩm Điềm, mỉm cười nói: "Ăn ngon, cảm ơn Điềm Điềm, chị rất thích".

Nhóc con nghe Lục Ninh Hoàn nói thích mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, quen thuộc ngồi xuống cạnh Lục Ninh Hoàn, mỉm cười nói: "Chị Tiểu Lục, bánh bao nhân trứng sữa chị cầm về nhà ăn đi, hộp cơm thỏ con ngày mai đưa lại cho Điềm Điềm là được".

"Ừm, vậy cảm ơn Điềm Điềm". Lục Ninh Hoàn cười nói.

Nhóc con thẹn thùng cười cười, từ mấy ngày trước bé đã muốn làm bạn với Lục Ninh Hoàn, lúc chị gái nhỏ này đến trong lớp thì hai mắt nhóc con đã sáng lên, chỉ là có rất nhiều bạn nhỏ khác muốn nói chuyện với Lục Ninh Hoàn, Lục Ninh Hoàn đều chỉ nói vài câu thì ngừng, sau đó lẳng lặng ngồi ở một chỗ đọc sách, dần dần các bạn nhỏ cũng biết Lục Ninh Hoàn không thích chơi đùa, cũng không còn ai đi qua tìm Lục Ninh Hoàn chơi.

Nhưng nhóc con lại rất thích Lục Ninh Hoàn, mấy hôm trước chỉ cần có thời gian liền chạy tới nói mấy câu với Lục Ninh Hoàn, Lục Ninh Hoàn rất lễ phép đáp lại, dù chỉ nói nói mấy câu nhưng trong lòng nhóc con cũng rất vui vẻ, hôm nay Lục Ninh Hoàn lại nhận phần bánh bao của bé, nụ cười trên mặt nhóc con từ nãy đến giờ đều không thể khép lại.

Buổi chiều, lúc tan học, bảo mẫu của Lục Ninh Hoàn - Trương Quế Bình đến đón Lục Ninh Hoàn về nhà, Lục Ninh Hoàn lấy hộp cơm hình thỏ con từ trong cặp ra đưa cho Trương Quế Bình, nói: "Dì Trương, tối nay con muốn ăn cái này, dì có thể giúp con hâm nóng lại không?".

"Được chứ, Tiểu Lục, bánh bao này ở đâu con có?".



Lục Ninh Hoàn lại nhớ tới bộ dạng của Thẩm Điềm, đứa nhóc kia lúc cười rộ lên trên má còn có một cái má lúm đồng tiền nhỏ, "Là một bạn nhỏ đáng yêu đưa".

Bà Trương cười cười, Lục Ninh Hoàn nhà bà cái gì cũng tốt, chỉ là có vẻ giống bà cụ non, lúc nói chuyện thì y như người lớn, nhưng dù như vậy cô bé cũng rất đáng yêu.

Bởi vì Lục Ninh Hoàn nhận phần bánh bao nhân trứng sữa của mình nên cả ngày hôm nay nhóc con đều rất vui vẻ, ngay cả lúc Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đến đón, nhóc con ngồi trong xe còn ngâm nga bài chú ếch con.

Thẩm Tiện cũng bị nhóc con chọc cười, hỏi nhóc con: "Điềm Điềm, hôm nay thế nào? Được cô giáo khen hay sao mà vui vẻ vậy?".

Nhóc con đung đưa hai chân nhỏ, vui vẻ nói: "Không có, là chị Tiểu Lục, chị ấy khen bánh bao nhân trứng sữa của Điềm Điềm ăn ngon ~".

Thẩm Tiện bật cười nói: "Ghê nha, Điềm Điềm mới vừa 4 tuổi đã biết dỗ dành cho chị gái nhỏ vui vẻ".

Lâm Thanh Hàn mỉm cười đánh nhẹ Thẩm Tiện một cái, "Không được nói bậy".

"Không có đâu, mommy không nói bậy, chị Tiểu Lục hôm nay thật sự rất vui vẻ, đều là công lao của Điềm Điềm". Nhóc con hùng hồn khoe khoang.

Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn con gái mình, "Được rồi, đều là công lao của Điềm Điềm, Điềm Điềm giỏi nhất".

Nhóc con nghe mẹ nói như vậy mới hài lòng gật gật đầu.

Thẩm Tiện ngồi trên ghế điều khiển vừa lái xe vừa bĩu môi, nói thật cô cũng rất ghen tị, nhóc con chỉ mới quen biết cô bé Tiểu Lục kia được mấy ngày? Vậy mà mỗi ngày đều nghĩ đến người ta, cô cảm thấy nhóc con để ý cô bé này hơn Lý Manh Manh nhiều.

Hai ngày sau, nhà trẻ tổ chức hoạt động gia đình vào chiều hôm nay, Lâm Thanh Hàn xin nghỉ để cùng Thẩm Tiện và nhóc con đi nhà trẻ.

Ở trong một đám trẻ con, chỉ cần liếc mắt một cái thì Thẩm Tiện đã thấy được nhóc con, sau đó lại nhìn thấy một bé gái trắng như bạch ngọc đang đứng cạnh bé, Thẩm Tiện hiểu rõ, cô bé này hẳn là chị Tiểu Lục mà cô nghe được từ nhóc con, phải công nhận rằng bạn nhỏ này thật sự rất xinh đẹp, sau này lớn lên cũng không xấu đi đâu được.

Không lâu sau thì cô giáo Triệu mời phụ huynh ngồi cùng bọn nhỏ, Thẩm Tiện chú ý đến cha mẹ của Lục Ninh Hoàn, hai người bọn họ thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, dung mạo đoan chính, quan trọng hơn chính là khí chất rất sạch sẽ, bảo sao có thể sinh ra được một cô bé như Lục Ninh Hoàn, Thẩm Tiện nghĩ, sau đó thu hồi ánh mắt.

Cô giáo Triệu đã tuyên bố trình tự biểu diễn, các phụ huynh ngồi đây giống như con cừu đang đợi bị làm thịt vậy, bọn họ chỉ thiếu điều viết lên mặt bốn chữ không muốn biểu diễn, nhưng bọn họ lại không thể không lên biểu diễn.

Tựa như giờ phút này, một ông bố đang đỏ mặt diễn một màn ảo thuật, chỉ thiếu điều viết hai chữ mất mặt lên mặt mình, nhưng các bạn nhỏ lại xem rất vui vẻ.

Thẩm Tiện thở dài, đưa tay sang nắm lấy bàn tay Lâm Thanh Hàn, "Vất vả rồi, Thanh Hàn".

Lâm Thanh Hàn cười cười, "Biết em vất vả thì về nhà nghĩ xem nên báo đáp em như thế nào".

Thẩm Tiện khẽ cười một tiếng, bóp bóp lòng bàn tay Lâm Thanh Hàn, nhẹ giọng nói: "Thanh Hàn yên tâm, tối nay chị nhất định biểu hiện tốt".

Lâm Thanh Hàn rút bàn tay ra, nhẹ nhàng đánh Thẩm Tiện một cái, nhỏ giọng nói: "Không đứng đắn, em đang nói đàng hoàng, chị nói cái gì đó?".

Thẩm Tiện oan uổng chớp chớp mắt, "Không có nha, Thanh Hàn nói cái gì thì chị nói cái đó, có phải là em suy nghĩ nhiều không?".



"Không để ý đến chị". Lâm Thanh Hàn nói, kéo kéo nhóc con lại gần mình, đẩy Thẩm Tiện qua một bên, cuối cùng biến thành nhóc con ngồi ở giữa hai người.

Những phụ huynh biểu diễn xong rõ ràng đều thở ra một hơi, xem ra ai cũng cảm thấy chết sớm bớt đau khổ, rất nhanh đã đến phiên gia đình Thẩm Điềm, Lâm Thanh Hàn đứng dậy đi lên bục biểu diễn, Thẩm Tiện và nhóc con không quên nắm chặt hai tay kêu cố lên.

Những tiết mục trước Lục Ninh Hoàn đều không có chút hứng thú nào, mãi cho đến khi cô giáo nói là phụ huynh của Thẩm Điềm thì Lục Ninh Hoàn mới ngẩng đầu lên, vẻ đẹp của Lâm Thanh Hàn thiên về thanh lãnh, đuôi tóc hơi xoăn dài buông xõa trên vai, Lục Ninh Hoàn nghĩ, bảo sao Thẩm Điềm cũng đẹp như vậy, mẹ của đứa nhóc kia cũng rất đẹp.

Lâm Thanh Hàn cầm micro hát một bài hát tiếng Anh, mặc dù là micro kém chất lượng nhưng cũng không che dấu được giọng hát của Lâm Thanh Hàn, giọng hát của cô rất linh động nhưng cũng rất từ tốn, khiến cho người khác vô ý thức mà hãm sâu vào đó, cô hát xong rồi nhưng dưới sân vẫn im ắng, vài giây sau mới tiếng vỗ tay mới bùng nổ mà vang lên.

Lâm Thanh Hàn mỉm cười cảm ơn mọi người cổ vũ, lúc cô đi xuống sân khấu về chỗ ngồi thì nhóc con đã bị Thẩm Tiện dời qua phía bên phải, bản thân thì ngồi ở chính giữa.

Lâm Thanh Hàn buồn cười, hiểu rõ ý đồ của Thẩm Tiện nhưng cũng không vạch trần, dứt khoát ngồi xuống bên trái Thẩm Tiện, vừa mới ngồi xuống liền bị Thẩm Tiện nắm tay, nhỏ giọng nói: "Thanh Hàn, sao chị chưa nghe em nói qua em hát hay như vậy, em cũng chưa từng hát cho chị nghe, tối này em phải hát cho một mình chị nghe mới được".

Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn Thẩm Tiện đang ghen tị, "Được rồi, chỉ hát cho một mình chị nghe thôi".

Thẩm Tiện nghe Lâm Thanh Hàn nói như vậy mới cảm thấy trong lòng cân bằng hơn một chút.

Buổi tối, sau khi trở về, hai người dỗ nhóc con đi ngủ, sau đó Thẩm Tiện liền ôm chặt Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, em đã hứa hát cho chị nghe, đừng hòng trốn".

Lâm Thanh Hàn có chút buồn cười nói: "Ừ, em đi tắm trước, sau đó ra hát cho chị nghe được không?".

Thẩm Tiện lắc lắc đầu, vừa ôm Lâm Thanh Hàn vừa đi về phía phòng tắm, "Không được, như vậy tốn thời gian quá, chúng ta cùng nhau tắm đi, nếu không chị giúp em tắm cũng được".

"Ai cần chị giúp, Thẩm Tiện, ưm, đừng...". Lâm Thanh Hàn còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Thẩm Tiện kéo vào nhà vệ sinh, ấn cô vào tường hôn.

Không lâu sau trong phòng tắm vang lên tiếng nước tí tách tí tách, giọt nước ấm áp từ vòi sen nhỏ xuống sàn nước lạnh băng tạo thành một lớp sương mù, hình ảnh trong phòng tắm trở nên mông lung, hơi nước thoang thoảng mang theo hương thơm của hai loại tin tức tố đang hòa làm một, hương cam ngọt gắt gao bao vây hương hoa quế Long Tỉnh, cũng tựa như hai cơ thể đang gắt gao ôm lấy nhau.

Mãi đến khi Lâm Thanh Hàn đứng không vững thì hai người mới bước ra khỏi phòng tắm, Lâm Thanh Hàn cuối cùng vẫn bị Thẩm Tiện bồng vào phòng, quả thật ứng với câu nói của Lâm Thanh Hàn lúc trước, tắm cùng Thẩm Tiện, thật sự là tắm cả ngày cũng không xong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.