Sáng hôm sau, Thẩm Tiện tiếp tục đưa đón Lâm Thanh Hàn và nhóc con, Lâm Thanh Hàn nhìn trên taplo đặt một loạt heo con đung đưa, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, nhưng mà Thẩm Tiện vừa bước ra khỏi cửa liền dán miếng dán cách trở, hiện tại không có mùi hương quen thuộc khiến Lâm Thanh Hàn luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Nhưng Lâm Thanh Hàn nghĩ như vậy cũng tốt, Omega khác sẽ không có cơ hội ngửi được mùi hương trên người Thẩm Tiện.
Đưa nhóc con đi rồi, Thẩm Tiện lại đưa Lâm Thanh Hàn đi làm, Lâm Thanh Hàn khảy khảy heo con trước mặt, ý cười trong mắt tràn lan, dặn dò Thẩm Tiện: "Nhớ kĩ giữa trưa phải ăn cơm đúng giờ".
"Biết rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không để mình bị đói".
Sau khi Lâm Thanh Hàn đến đơn vị, Hàn Nhụy ân cần hỏi han nửa ngày, xác định Lâm Thanh Hàn thật sự không sao mới yên lòng.
"Haiz, em nghe nói Lục Kiến Bạch hôm nay xin nghỉ dài hạn một tháng, nói là cánh tay bị gãy xương, không phải là anh ta chột dạ nên không dám đi làm đi?". Hàn Nhụy nói với Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn lắc lắc đầu, "Không biết, sau này vẫn nên cách loại người đó xa một chút đi".
"Đúng đúng, chỉ là không tìm được chứng cứ, vậy cũng quá lợi cho anh ta". Hàn Nhụy ngẫm lại chuyện ngày đó liền tức giận.
"Đúng rồi, mấy ngày nay đều là Thẩm Tiện nhà chị chăm sóc chị đúng không? Em cảm thấy Thẩm Tiện nhà chị bây giờ đúng là rất đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thoi-xua-cau-huyet-trong-sach-tra-a/2176814/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.