Chương trước
Chương sau
"Nhà của chúng ta kỳ thực cũng có một công ty truyền thông. Nếu con muốn chơi đùa trong giới giải trí, nói cho anh trai con, bảo anh trai con an bài người cho con. Người đại diện, trợ lý, hay vệ sĩ, một người cũng không thể thiếu." Tô mẫu nói.
"Nhà của chúng ta cũng có công ty điện ảnh sao?" Tô Từ có chút tò mò: "Là chỗ nào ạ?"
"Hình như gọi là công ty Sáng Thần." Tô mẫu cũng không hay chú ý đến chuyện tập đoàn.
Tô Từ chớp mắt, công ty Sáng Thần trước kia Hứa Đa từng nhắc tới với cô, nguyên lai chính là của nhà cô sao?
"Tạm thời không cần làm phiền anh trai an bài người, con chỉ đi ghi hình cho một cái tiết mục nhỏ mà thôi." Có vào giới giải trí hay không, cô còn chưa nghĩ tốt.
Tô Từ không có tâm dốc sức làm nên sự nghiệp ở giới giải trí. Trước kia làm cô vừa lòng chính là giới giải trí kiếm được nhiều tiền, còn có, mỗi ngày cô đều thu được lời khen và cầu vồng thí của fans.
Người có được thịnh thế mỹ nhan như cô, nên được khen mỗi ngày nha.
Sau khi biết Tô mẫu không có ý kiến, Tô Từ gọi điện báo lại cho Hứa Đa, hỏi thời gian và địa điểm.
Ban đêm, Tô Từ nói cho Lục Chiết, cô muốn đi thu một tiết mục: "Là một tiếc mục phát sóng trực tiếp trên mạng, anh sẽ xem sao?"
Hứa Đa nói cho cô, tiết mục phải thu chính là một tiết mục mỹ thực phát sóng trực tiếp. So với loại hình [1] cạnh kỹ và làm nhiệm vụ, Tô Từ cảm thấy tiết mục mỹ thực quả thực quá đơn giản, nhẹ nhàng.
Tô Từ hỏi xong, giây tiếp theo, cô lập tức sửa miệng: "Anh nhất định phải xem. Nếu bỏ lỡ thời gian xem, anh phải xem bản thu lại."
Lục Chiết cong môi: "Ừ."
Tô Từ ghé vào giường, từ trong video cô thấy được trên người Lục Chiết mặc một kiện áo ngủ màu xanh biển làm bằng tơ tằm, cổ áo cởi ra hai nút, lộ ra chiếc cổ trắng lạnh của hắn, còn có hầu kết đột nhiên hiện lên.
Cô nhìn thế nào, cũng thích thế nấy.
Đuôi mắt nhẹ cong, trong mắt Tô Từ ẩn giấu ý xấu: "Lục Chiết, anh lại cởi thêm mấy cái cúc áo ra đi."
Lục Chiết không rõ nguyên do nhìn về phía cô.
Thiếu nữ biến thành tiểu lưu manh. Nếu tai thỏ còn ở đó, nhất định sẽ là một con thỏ lưu manh.
Ánh mắt cô lấp lánh nhìn Lục Chiết: "Để em nhìn cơ bụng của anh."
Lục Chiết sâu kín liếc nhìn Tô Từ một cái. Xem ra, cô đã quên chuyện hôm qua bị niết tai thỏ, điển hình vết sẹo lành liền quên đau: "Ngủ đi."
Tô Từ rất thông minh, cô đương nhiên biết Lục Chiết sẽ không cho cô xem. Cô đưa ra chỉ để cho hắn chuẩn bị tâm lý trước thôi, chờ cô nhắc lại vài lần, từng bước một thử, điểm mấu chốt của hắn liền sẽ hạ thấp.
Hắn rồi cũng sẽ cho cô xem.
Thiếu nữ đánh bàn tính như một con hồ ly xấu xa giảo hoạt, toàn nghĩ muốn câu lấy Lục Chiết làm chuyện xấu.
* * *
Hôm nay thu tiết mục, Tô Từ thay váy đẹp, ngồi xe đi vào nơi thu máy.
Tiết mục mỹ thực đã phát sóng ba mùa, thành tích bình thường, hưởng ứng giống nhau. Năm vị khách quý nếu không phải minh tinh tuyến ba thì chính là [2] võng hồng, căn bản không có lưu lượng gì.
Gần đây tổ tiết mục kéo đến một nhà tài trợ lớn, cho nên đạo diễn tạm thời mời tới thêm một tiểu hoa đán tương đối có danh tiếng gần đây. Mà trước đó có một vị võng hồng chơi tính tình rời khỏi chương trình, nên vị trí khách quý này liền rơi vào tay Tô Từ.
Hôm nay Hứa Đa rảnh, anh ta đã sớm chờ Tô Từ ở nơi thu hình. Một đoạn thời gian không gặp, Hứa Đa phát hiện khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tô Từ cơ hồ nộn đến có thể véo ra nước, càng thêm tinh xảo xinh đẹp. Cho dù lát nữa đến lúc thu tiết mục cô ngồi bất động, cũng làm người không thể dời mắt được.
Hôm nay Hứa Đa vẫn mặc một thân màu xanh lục. Khác trước kia chính là, màu xanh lục của hắn xanh đến tương đối có trình tự. Trên người là một kiện tây trang màu bạc hà, dưới thân là một cái quần dài màu xanh non, trừ bỏ giày là màu trắng, ngay cả vớ cũng là màu xanh lục chói lóa.
Tô Từ cảm thấy, khẳng định là anh ta biết diện mạo mình bình thường, không đủ xuất chúng, nên mới sẽ thường xuyên mặc một thân màu xanh lục, dùng màu trang phục cướp đoạt sự chú ý của người khác.
"Gương mặt này của em ngay cả trang điểm cũng có thể giảm bớt. Ai giống em như vậy, mặt mộc là có thể trực tiếp ăn hình?" Hứa Đa mang qua không ít nữ nghệ sĩ, biết rõ bộ dáng trước khi và sau khi trang điểm của các cô chính là hai bộ dáng hoàn toàn khác nhau.
Tô Từ nghe khen, khóe môi nhếch lên: "Không được, son môi vẫn phải tô lên một chút."
"Được được được." Hứa Đa mang người đi gặp đạo diễn.
Cho dù trước kia Hứa Đa đã nhiều lần bảo đảm, nghệ sĩ anh ta đề cử lần này lớn lên xuất chúng, thì đạo diễn cũng không nghĩ tới lại xuất chúng như vậy.
Ông ta vừa lòng đến không được. Ông ta vốn an bài một vị trí lên sân khấu cuối cùng cho một tiểu hoa đán đang nổi, nhưng ông ta cảm thấy nữ khách quý tên Tô Từ này hoàn toàn có thể làm áp trục.
Tô Từ bị người khác đưa tới phòng nghỉ ngồi xuống, bên trong có vài vị khách quý đã tới.
Lúc Tô Từ tiến vào, mọi người sôi nổi nhìn về phía cô.
Vài vị khách quý khác trước kia đã cùng nhau thu ba mùa, xem như đã quen biết. Nhưng đột nhiên lại chui ra một người mới tên Tô Từ xinh đẹp như vậy, trong mắt bọn họ loé lên kinh diễm.
Người mở miệng trước chính là một nam nghệ sĩ. Anh ta xuất đạo không lâu, diện mạo trắng nõn thanh tú, danh khí không lớn, cũng có hơn trăm vạn fans: "Cô chính là nữ khách quý hôm nay mới tới đúng không."
Tô Từ: "Đúng vậy, tôi là Tô Từ."
"Tôi là Nam Nghệ." Tính cách mam nghệ sĩ khá rộng rãi, cũng chủ động tự giới thiệu tên mình.
Hai vị khác là nữ khách quý. Người có diện mạo thành thạo, thanh tú tên là Quan Tĩnh, là một vị võng hồng.
Mà ngồi bên cạnh cô ấy là một nữ khách quý tóc ngắn khác, diện mạo tinh xảo lại mang theo gợi cảm tên là Tạ Ngọc Mẫn, trước mắt chỉ là nữ minh tinh tuyến ba.
Tô Từ và các cô ấy giới thiệu với nhau. Lúc chào hỏi, ánh mắt cô dừng trên cổ tay bọn họ, liền biết một chuyến này của mình không có đến không. So với mỗi ngày chờ kẹo bông gòn kim sắc bay đến, còn không bằng để cô chủ động đi tìm.
Đây cũng là một nguyên nhân cô đáp ứng thu hình.
Giá trị sinh mệnh của Nam Nghệ chỉ có ba ô vuông màu vàng, biểu thị anh ta còn hơn ba mươi năm tuổi thọ. Giá trị sinh mệnh của Quan Tĩnh còn hơn năm mươi năm, mà giá trị sinh mệnh của Tạ Ngọc Mẫn tóc ngắn là một đường thẳng màu đỏ, chỉ có ba ngày.
Tô Từ híp mắt, gọi Phú Quý ra: "Tạ Ngọc Mẫn chết như thế nào?"
Phú Quý lâu rồi không được ăn kẹo bông gòn kim sắc, hiện tại thấy chủ nhân nguyện ý cứu người, nó hưng phấn đến chịu không được, tiểu nãi âm cũng kích động đến run run: 【 Chủ nhân, cô ấy bị bạo lực trên mạng, uống thuốc ngủ quá liều mà chết, cô phải cố gắng cứu cô ấy nha. 】
Tô Từ liếc nhìn Tạ Ngọc Mẫn nhiều thêm một chút. Sắc mặt đối phương lạnh lùng, thoạt nhìn cũng không dễ trêu chọc, hoàn toàn không giống người tâm lý yếu ớt. Đến tột cùng đối phương là vì chuyện gì mà bị bạo lực trên mạng?
Tô Từ đang muốn lên mạng lục soát tin tức về đối phương, bên kia đã có nhân viên công tác tiến vào thông báo bắt đầu thu hình, mà tiểu hoa đán đang nổi kia cũng tới luôn rồi.
* * *
Chú thích:
[1] Cạnh kỹ: Liên quan đến cuộc sống chiến đấu của các game thủ, chơi những loại game bình thường mà trong hiện tại chúng ta có thể gặp được như wa3, starcraft, Hero3.. (tangthuvien.vn)
[2] Võng hồng: Dùng để chỉ những người nổi tiếng trên mạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.