Tô Từ nhớ tới cái gì, môi đỏ cô nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười xấu xa: "Lục Chiết, nơi này không có ai, anh hôn em đi."
Lần trước cứu được bạn cùng lớp Ôn Đóa Vũ, cô bắt được kẹo bông gòn kim sắc còn tích cóp cho hắn, Phú Quý mỗi ngày đều mơ ước, cô cũng không cam lòng mà chia tí tẹo nào cho Phú Quý.
Lục Chiết nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn cô một cái, trong mắt thiếu nữ cất giấu ánh sáng hắn quen thuộc, hắn khụ một tiếng, trả lời: "Lần trước số lần hôn em đã đủ để em duy trì đến khi thi đại học."
Tô Từ mới không thừa nhận, cô trợn tròn mắt nói dối: "Anh đếm sai rồi." Cằm tinh xảo của cô nhấc lên, thúc giục: "Mau, cho anh thứ tốt."
Trong nhận thức của Lục Chiết, mỗi lần lúc Tô Từ nói cho hắn thứ tốt, Lục Chiết liền biết cô muốn hôn môi.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong đình hóng gió, khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ trắng nõn, ánh mắt lấp lánh mà nhìn hắn, rất có khả năng nếu hắn cự tuyệt, cô liền sẽ lại đây cắn một ngụm.
Lục Chiết cúi đầu, môi mỏng hình dáng cực kỳ hoàn hảo mang theo bóng đêm lạnh lẽo, dừng trên môi đỏ.
Hai mắt nhìn nhau, hắn thấy ý cười trong mắt doanh doanh của thiếu nữ.
Lục Chiết hôn thật sự ôn nhu, chỉ điểm nhẹ liền ngưng. Sau khi Tô Từ nhân cơ hội đưa Lục Chiết kẹo bông gòn kim sắc, cô vẫn chưa đã thèm mà quấn lấy hắn không buông.
Cá trong hồ nước bị xấu hổ đến trốn vào lá sen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tho-tinh-cua-nam-phu-benh-nan-y/1061179/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.