Tô Từ thực thông minh, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý nghĩ của đối phương: "Cô đến chết còn không sợ, còn sợ khó có thể mở miệng sao? Cô có thể nói cho tôi nguyên nhân cô muốn chết, nói không chừng tôi có thể giúp cô."
Đối phương cùng Thẩm Tuyết không giống nhau. Cô có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thẩm Tuyết, đó là vì Thẩm Tuyết nhất thời xúc động, hơn nữa Thẩm Tuyết căn bản không muốn chết, mà nữ sinh bị kéo lại trước mặt này còn chưa đánh mất ý niệm muốn chết, hiển nhiên cô ấy cũng không phải là xúc động.
Ôn Đóa Vũ ngơ ngác mà nhìn Tô Từ, trên mặt tràn đầy khó tin.
Tô Từ lớn lên quá xinh đẹp, hơn nữa lại không thích tiếp xúc quá nhiều với bạn học cùng lớp, cô giống như tiên nữ chân trời, mà hiện tại tiên nữ lại vươn tay với cô ấy.
Tô Từ thấy thần sắc cô ấy ngốc ngốc, dứt khoát kéo người ra khỏi giao lộ đèn xanh đèn đỏ, đến chỗ xe tài xế ngừng ở dưới gốc cây.
Đóng cửa xe lại, đường cái ầm ĩ bị ngăn cách ở ngoài xe.
"Cô nói đi." Tô Từ rút khăn giấy trong xe đưa cho nữ sinh.
Ôn Đóa Vũ tiếp nhận khăn giấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Cô ấy ngượng ngùng xoa mắt trên mặt, cúi đầu, một hồi lâu, cô ấy mới chậm rãi mở miệng: "Gia đình của mình kinh tế không tốt, sau khi cha mình làm việc ở công trường xảy ra sự cố rồi qua đời, mẹ mình bởi vì cha mình qua đời, tinh thần hoảng hốt, xảy ra tai nạn xe cộ, thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tho-tinh-cua-nam-phu-benh-nan-y/1061171/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.