Khi giá trị sinh mệnh của Tiểu Tô Ninh chỉ còn lại ba ngày, Tô Từ từ trong miệng Phú Quý biết được em trai là bị chết đuối.
Tiền viện Tô gia có một cái bể phun nước, hậu viện có một cái hồ hoa sen đường. Sau khi Tô Từ biết, lập tức bảo người một lần nữa đi kiểm tra đường rào chắn ở hồ hoa sen.
"Tiểu thư, rào chắn ở bể phun nước và hồ nước đều không có vấn đề gì." Quản gia báo với Tô Từ.
"Cho người tùy thời lưu ý động tĩnh ở hai nơi này một chút." Tô Từ luôn luôn cẩn thận, nếu đã biết nguyên nhân, cô liền phải đem tất cả ngọn lửa toàn bộ bóp chết.
Quản gia tuy rằng không rõ dụng ý của Tô Từ, nhưng vẫn như cũ phân phó xuống, cho người thỉnh thoảng tuần tra.
Tới ngày cuối cùng, Tô Từ nhìn giá trị sinh mệnh của tiểu Tô Ninh, cô biết nguy hiểm còn chưa qua đi.
Sáng tinh mơ, Tô Từ liền bồi tiểu Tô Ninh.
Từ sau khi cô cho thấy bản thân sẽ không ghét bỏ em ấy là phiền toái, tiểu Tô Ninh thân cận với cô nhiều hơn, cũng không có như trước sẽ có nét mặt sợ hãi lại sợ hãi.
Tiểu hài tử thật sự rất hồn nhiên.
Cơm trưa qua đi, Tô Từ thấy sau khi tiểu Tô Ninh đi ngủ, cô vừa lúc cũng mệt rã rời, tính toán trở về phòng ngủ trưa trong chốc lát, chờ tiểu Tô Ninh tỉnh ngủ rồi lại tiếp tục chơi cùng em ấy.
Ánh nắng buổi chiều càng thêm mãnh liệt, cây cối trong viện bị nướng đến lá cây cũng muốn uể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tho-tinh-cua-nam-phu-benh-nan-y/1061161/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.