Ý cười trong mắt Tô Từ đọng lại.
Cô khó tin chớp mắt: "Là Lục Chiết thẹn thùng? Hay là tức giận?"
Phú Quý: 【 Có thể là hắn buồn ngủ. 】
Tô Từ khẽ hừ một tiếng: "Thôi, cậu vẫn nên câm miệng đi."
Phú Quý run bần bật.
Đi vào phòng, giường biến thành màu hồng nhạt khiến căn phòng băng lãnh có thêm chút nhan sắc.
Ánh mắt Tô Từ dừng trên bàn sách, ở trên là một cái ly in hình thỏ con, đây là do cô chọn, dễ thương xinh xắn. Ánh mắt cô thật tốt.
Cô bưng cái ly lên, bên trong có nước, ấm ấm. Hẳn là lúc cô tắm rửa, Lục Chiết đã đổ nước cho cô.
Rõ ràng nhìn lạnh lùng như vậy, nhưng lại cẩn thận đến quá mức.
* * *
Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, dừng lại trong nhà, phòng tạp vật nhỏ mất đi vài phần lạnh băng.
Ngoài cửa truyền đến từng trận [1] nhiễu nhĩ, Lục Chiết mở to mắt. Trong mắt có chút buồn ngủ, thiếu vài phần thanh lãnh, hắn từ giường gấp ngồi lên.
Lúc mở cửa, tiếng vang càng thêm rõ ràng.
Lục Chiết đi ra ngoài, mới phát hiện tiếng vang là từ phòng bếp truyền đến.
"Cô đang làm gì vậy?"
Giọng nói thanh từ của Lục Chiết có chút lặng, rất êm tai, nhưng lại dọa Tô Từ trong phòng bếp nhảy dựng.
Cô thiếu chút đã đốt luôn tay.
"Còn sớm." Tô Từ xoay người, cô nói với Lục Chiết: "Em đang làm bữa sáng."
Lục Chiết nhìn trên mặt đất phủ kín vết nước, trên tủ bát có vài hạt gạo rớt xuống, còn có vỏ cà rốt. Hắn nhớ rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tho-tinh-cua-nam-phu-benh-nan-y/1061133/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.