Sau khi Lục Chiết lấy nước trở về, hắn phát hiện con thỏ vốn đang nằm trên bàn không biết từ khi nào lại rơi xuống mặt đất. Hắn nhặt con thỏ con trông như bông tuyết lên. Rơi vào lòng bàn tay lạnh lẽo của thiếu niên, Tô Từ thở phào một cái. Mệt chết cô rồi. Chuông hết tiết vang lên, mọi người lần lượt trở lại lớp học. Sau một tiết thể dục, tinh thần mỗi người đều rất tốt. Không khí trở nên ồn ào, mọi người bắt đầu cùng nhau tán chuyện, đùa giỡn. Mà Lục Chiết đang yên tĩnh đọc sách, ở giữa một bầu không khí ồn ào thế này trông có vẻ cô độc lạ thường. Lý Đống Lương vỗ bóng rổ đi vào lớp. Trên người cậu ta đều là mồ hôi, tóc bị ướt, phía sau lưng cũng ướt. Cậu ta trở lại chỗ ngồi, vặn nắp đồ uống ra rồi uống mấy ngụm, sau đó mới dựa lưng vào ghế. Câu ta nhìn Lục Chiết bên cạnh, nam sinh trong lớp đều đi chơi bóng rổ, mà hắn chỉ có thể một mình ngồi trong lớp đọc sách, thật sự rất đáng thương. Ngồi ở hàng phía trước, Giả Minh Dương đang loay hoay tìm đồng hồ của mình. "Không thấy." Giả Minh Dương nhíu mày, tay lại lục lọi hộc bàn. Bên cạnh, bạn học cùng bàn thấy vậy thì kinh ngạc nói: "Làm sao mà vô duyên vô cớ lại không thấy? Cậu có đánh rơi nó ở đâu không?" Cậu ta nhớ rõ chiếc đồng hồ đó Giả Minh Dương mới mua đầu tháng này, nghe nói là bố hắn ta từ nước ngoài mang về cho hắn, giá cũng phải lên đến năm con số. Lúc mà hắn ta đem đồng hồ khoe khoang với cả lớp, mọi người đều vô cùng ghen tỵ. "Trước tiết thể dục tôi nhớ đã đặt đồng hồ trong hộc bàn, không thể nào có chuyện nó xuất hiện ở chỗ khác được." Giọng nói Giả Minh Dương vô cùng chắc chắn. "Chẳng lẽ bị trộm rồi?" Bạn học cùng bàn kinh ngạc. "Đồng hồ của tôi lại không có chân, chắc chắn là bị trộm rồi." Giả Minh Dương đi đến hàng ghế cuối cùng, hắn dùng tay đập mạnh lên bàn của Lục Chiết một cái, sau đó trực tiếp chất vấn: "Là mày trộm đồng hồ của tao sao?" Trong hộc bàn, Tô Từ nghe thấy nam sinh đang chất vấn Lục Chiết, cô dựng tai thỏ lên, chuẩn bị xem kịch. Lục Chiết nâng mi mắt nhìn về phía đối phương. "Đồng hồ của tao tìm không thấy, mà vừa rồi trong lớp chỉ có mình mày, có phải mày trộm đồng hồ của tao đúng không?" Giọng nói của Giả Minh Dương rất lớn khiến bạn học xung quanh đều quay đầu nhìn lại. Triệu Ưu Ưu vừa trở lại phòng học, nghe thấy đối phương vừa nói gì, cô ta ngẩn người. Đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Lục Chiết, Giả Minh Dương cũng không sợ: "Trả đồng hồ lại cho tao." Lục Chiết: "Ở nơi này không có đồng hồ của cậu." "Đồng hồ của tao đặt trong hộc bàn, mà vừa rồi chỉ có mình mày ở trong phòng học, không phải mày lấy thì ai lấy?" Giọng nói Giả Minh Dương càng thêm chắc chắn, khiến mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi. Lục Chiết cười lạnh: "Cậu cũng chỉ biết nói suông mà thôi." Giả Minh Dương hất cằm: "Tao có nói suông hay không, lục soát ba lô của mày sẽ biết." Lý Đống Lương không đối phó với Giả Minh Dương, cậu ta chỉ lười biếng cười hề hề vài tiếng, rồi mở mở miệng châm chọc đối phương: "Cậu không có chứng cứ, dựa vào đâu mà muốn lục soát đồ của người khác? Nếu cậu nghi đồng hồ bị trộm, thì trực tiếp đi xem thiết bị theo dõi đi." "Hừ, hai ngày trước thiết bị theo dõi đã bị hỏng rồi." Đáy mắt Giả Minh Dương ẩn chứa đắc ý, hắn ta lại nhìn Lục Chiết: "Nếu không cho tao lục soát, tao sẽ bảo giáo viên tới lục soát." Trong hộc bàn, Tô Từ hừ mũi. Tên nam sinh này, da mặt đúng là dày hơn tường thành, quá mức không biết xấu hổ. "Chờ một chút." Triệu Ưu Ưu đi tới: "Mọi người đều là bạn học, không cần phải làm lớn mọi chuyện đâu." Cô ta nhớ rõ đời trước cũng xảy ra chuyện như vậy. Vì Lục Chiết không đồng ý cho lục soát ba lô của hắn, nên Giả Minh Dương liền đi báo giáo viên. Cuối cùng khi giáo viên lục soát ba lô của Lục Chiết, lại phát hiện đồng hồ nằm trong ba lô. Cho dù Lục Chiết không thừa nhận, nhưng chứng cứ xác thật, hắn bị trường học ghi tội. Cô ta không thể để chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa. Sắc mặt Triệu Ưu Ưu phức tạp, cô ta liếc mắt nhìn Lục Chiết một cái, sau đó ôn nhu hỏi Giả Minh Dương: "Có phải nếu để cậu lục soát ba lô, cậu sẽ không báo giáo viên đúng không?" Đối với Triệu Ưu Ưu đột nhiên trở nên xinh đẹp, thái độ của Giả Minh Dương còn khá tốt: "Đúng. Nhưng nếu Lục Chiết thật sự ăn trộm đồng hồ của tôi, cậu ta phải xin lỗi tôi, hơn nữa còn phải chạy mười vòng quanh sân thể dục." Nghe vậy, mọi người xung quanh tặc lưỡi. Chạy mười vòng quanh sân thể dục, đối với người khác mà nói, nhiều nhất cũng chỉ có vất vả một chút. Nhưng đối với Lục Chiết đến tiết thể dục cũng không thể học mà nói, thế này chẳng khác nào muốn nửa cái mạng của hắn. Loại trừng phạt này cũng đủ ác độc. "Anh trai, để cậu ta lục soát đi, chạy mười vòng còn tốt hơn là làm lớn chuyện." Giọng nói Triệu Ưu Ưu nhẹ nhàng mà khuyên bảo Lục Chiết. Triệu Ưu Ưu phân tích một chút. Ở đời trước, Lục Chiết bị toàn trường nhận định là ăn trộm, phải nhận hết thảy kỳ thị lẫn nhục mạ. Nhưng hiện tại, nếu chỉ cần xin lỗi rồi chạy mấy vòng quanh sân thể dục thì có thể giải quyết mọi chuyện. Rõ ràng, lựa chọn phía sau có lợi với hắn hơn. Trong hộc bàn, Tô Từ nghe thấy thì không nhịn được mà nghiến răng thỏ. Nếu theo ý tứ của Triệu Ưu Ưu, chẳng phải cô ta đang trực tiếp thừa nhận Lục Chiết ăn trộm đồng hồ sao? Rốt cuộc thì Triệu Ưu Ưu muốn giúp Lục Chiết hay muốn hãm hại Lục Chiết? Là em gái trên danh nghĩa của Lục Chiết, ít nhất cô ta cũng phải có chút tín nhiệm với Lục Chiết chứ! Tô Từ tức giận kêu hừ hừ, cô lén lút chui đầu thỏ từ trong hộc bàn ra, ngẩng đầu lên nhìn Lục Chiết. Thiếu niên ngồi trên ghế, vẻ mặt cương lãnh, mi mắt rũ xuống, lớp lông mi dày như bao phủ lạnh lẽo, môi mỏng mang theo sự trào phúng: "Dựa vào đâu mà tôi phải đáp ứng cô?" Lý Đống Lương như không có xương mà dựa lưng vào ghế xem náo nhiệt, đôi lúc cũng sẽ chen thêm vài câu: "Giả Minh Dương, cậu chỉ nói nếu Lục Chiết trộm đồng hồ của cậu thì phải nhận trừng phạt. Vậy nếu người ta vốn không trộm đồng hồ của cậu thì sao? Trắng trợn bị cậu oan uổng? Như vậy cũng quá không công bằng." "Nếu Lục Chiết không trộm đồng hồ của tôi, tôi sẽ xin lỗi cậu ta, hơn nữa còn chạy mười vòng quanh sân thể dục. Như vậy đã đủ công bằng rồi chứ." Giả Minh Dương không để ý mà nói. "Mười lăm vòng." Lục Chiết lạnh giọng mở miệng. Giả Minh Dương cũng trực tiếp đáp ứng: "Được, vậy bây giờ tao muốn lục soát ba lô của mày." Hắn ta đã sớm không vừa mắt Lục Chiết. Trước lúc Lục Chiết còn chưa bị tung ra thân phận thật sự với cơ thể có bệnh nan y, thì người mà hoa hậu Khương Mộng Kỳ thích chính là Lục Chiết. Mà hiện tại, nếu Lục Chiết trở thành ăn trộm, hoa hậu nhất định sẽ hối hận vì thích loại người thế này, hơn nữa còn sẽ hối hận vì đã từ chối hắn ta. "Anh trai, để cậu ta lục soát đi." Biết được kết cục của đời trước, Triệu Ưu Ưu thật sự hy vọng sẽ không làm lớn mọi chuyện. "Mau mang ba lô tới đây, trả đồng hồ lại cho tao." Giả Minh Dương trực tiếp duỗi tay vào trong hộc bàn mà kéo ba lô ra. Tô Từ vốn đang dẫm một chân nhỏ lên ba lô xem kịch, không ngờ ba lô đột nhiên bị kéo đi, báo hại cô ngã lộn mèo mấy vòng trong hộc bàn. May mắn mà không đau, nhưng cô rất tức giận. Giả Minh Dương lấy được ba lô thì hai mắt hưng phấn. Hắn ta trực tiếp mở ba lô ra trước mặt mọi người, đem toàn bộ đồ có ở bên trong đổ xuống mặt bàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]