Đây là lần đầu tiên Tô Du Du tỉnh táo mà bước ra khỏi phòng.
Cô đi chậm dọc theo hành lang, cuối cùng thì dừng lại trước một tấm cửa dày và nặng.
Duỗi tay gõ gõ cửa, bên trong truyền tới âm thanh của Phương Nhân: “Mời vào.”
Tô Du Du vặn then cửa ra, đi vào.
Phương Nhân đang ngồi phía sau bàn làm việc, cúi đầy xem văn kiện, cho rằng người đi vào chính là người giúp việc, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Tôi không ăn cơm tối.”
Sau một lúc lâu, không nghe thấy người giúp việc đáp lại, bà hơi kì quái mà ngẩng đầu, sau đó thấy Tô Du Du cách mình không xa.
Phương Nhân không khỏi kinh ngạc, cây bút đang cầm trên tay cũng rơi lạch cạch xuống bàn.
Phương Nhân không dám tin mà nhìn người trước mắt. Con bé đang nhìn bà, không né tránh cũng không sợ hãi.
Một năm này, cuộc sống của Phương Nhân không quá tốt.
Từ khi đến nước M, phát hiện sự bất thường của Tô Du Du, bà vội vàng gọi điện cho bác sĩ tư nhân, cuối cùng, qua những lần chẩn đoán của các bác sĩ chuyên khoa, kết luận là Tô Du Du có bệnh tự kỉ rất nghiêm trọng.
Một năm, bà cho con bé tiếp thu bao cuộc trị liệu liên tục, các chuyên gia nổi danh trong và ngoài nước đều được mời đến, nhưng tất cả đều lực bất tòng tâm.
Có đôi khi, Phương Nhân sẽ nghĩ, rõ ràng là khi ở trong nước, con bé vẫn sống rất tốt, nhưng khi tới nước M lại biến thành như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thieu-nu-benh-tu-ky-chi-co-the-cung-chieu/3501115/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.