Biên tập:Cải
Sau đó, Khương Yên nhanh chóng cầm lấy điện thoại lao xuống dưới lầu.
Cô mặc kệ mẹ Khương đã ngủ hay chưa, cô hiện tại chỉ biết rằng Hoắc Đình Diễm đang đứng ở dưới lầu chờ mình mà cô thì một giây cũng không chờ được mà muốn ôm lấy anh.
Chính là rất nhớ, rất nhớ anh.
Lúc Khương Yên chạy xuống dưới lầu, Hoắc Đình Diễm đang mặc áo lông vũ đứng ở ngoài cửa. Áo lông vũ màu đen khiến anh với bóng đêm như hòa thành một thể. Khương Yên nhìn, hai mắt sáng rực lên, Hoắc Đình Diễm đang dang hai tay chờ cô.
Cô mỉm cười, nhanh chóng nhào vào lòng anh. Hoắc Đình Diễm bị cô nhào đến có chút mất đà, phải lui về sau hai bước mới có thể đứng vững được.
Rõ ràng người này lúc gọi video ngày hôm qua cũng không có nhắc đến việc hôm nay sẽ về, hơn nữa anh gần đây hẳn là rất bận rộn mới đúng.
Hoắc Đình Diễm cười, ôm chặt lấy cô, ngửi hương thơm thơm ngọt trên người cô, khẽ "ừ" một tiếng "Nhớ em"
- --Nhớ em, cho nên mới nhanh chóng trở về.
Khương Yên nghe thấy lời này, lỗ tai nong nóng, đem người ôm càng thêm chặt.
Hai người yên lặng ôm nhau, một trận gió lạnh thổi tới, cả người Khương Yên run bần bật. Hoắc Đình Diễm đem vạt áo lông vũ bao chặt cả người Khương Yên, cúi đầu nhìn cô "Hay là em đi ngủ đi?"
Khương Yên ngẩn ra, nghĩ nghĩ nhìn anh "Em không thể cùng anh vào nhà sao?"
Lời này có chút đáng thương.
Ánh mắt cô đầy vẻ lên án, lên án Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thieu-nu-benh-kieu-ngot-he-hang-ngay/1473836/chuong-98.html