Chương trước
Chương sau
Biên tập: Cải
Khương Yên sau khi gửi tin nhắn, luôn luôn kìm không được mà thỉnh thoảng lại nhìn xuống điện thoại nhưng chờ mãi vẫn không thấy Hoắc Đình Diễm trả lời.
Cô dưới đáy lòng tự an ủi chính mình, có thể là anh còn đang bận.
Hai ngày nay, Khương Yên vẫn luôn một mình luyện đàn, ngẫu nhiên sẽ lôi Khổng Hâm đến nghe một chút, xin ý kiến.
Hoắc Đình Diễm vẫn chưa trở về trường.
Đến buổi chiều thứ tư, Hoắc Đình Diễm mới trở về, cả người phong trần mệt mỏi.
Anh vừa đến, Khương Yên đang vùi đầu làm bài tập liền cảm nhận được.
Cô muốn quay đầu lại quan tâm hỏi han vài câu nhưng lại cảm thấy không thích hợp, hiện tại vẫn còn đang trong giờ học, nghĩ nghĩ, Khương Yên thở dài một hơi.
Ai
Cô kiên cường chống đỡ đến khi tan học mới quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm "Cậu đã trở lại"
Khương Yên mi mắt cong cong, tươi cười nhìn anh, cũng không có nhắc đến hai tin nhắn lần trước.
Hoắc Đình Diễm hơi ngừng, ngước mắt nhìn nữ sinh trước mặt "Ừ"
Giọng anh hơi khàn, có chút không giống như bình thường.
Lời vừa dứt, Khương Yên nháy mắt liền kích động, mắt trừng lớn nhìn Hoắc Đình Diễm "Cậu bị cảm?"
Thanh âm này rõ ràng có chút không đúng!
Hoắc Đình Diễm không tiếng động cong cong khóe miệng, ho khẽ "Có chút"
Cuối tuần trước đã có chút hiện tượng nhưng không quá nghiêm trọng, sau khi đi quay chương trình mới ngày càng nặng thêm, như thế nào cũng không khống chế được.
Hoắc Đình Diễm là người rất ít khi sinh bệnh nhưng một khi mắc bệnh liền nhất định phải kéo dài đến một tuần, nửa tháng mới khỏi, uống thuốc gì cũng không có tác dụng.
Khương Yên nhíu mày, vẻ mặt lo lắng "Cậu uống thuốc chưa?"
"Đã uống"
"Uống thuốc gì a?" Khương Yên nhịn không được hỏi "Có phải là không có tác dụng hay không? Cậu có muốn uống nước không, tớ rót cho cậu?"
Khương Yên nói, định đứng dậy rót nước cho Hoắc Đình Diễm.
Kết quả người vừa mới đứng lên đã bị Hoắc Đình Diễm ngăn lại.
Khương Yên cứng người, nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, triệt triệt để để ngây dại.
Hoắc Đình Diễm cũng có chút sững sờ, có thể là do bị cảm nên phản ứng hơi trì độn, anh dừng một lát mới buông tay Khương Yên ra, thấp giọng nói "Tôi không có việc gì, không cần uống nước"
Khương Yên "...."
Cô vẻ mặt ngu ngốc, toàn bộ lực chú ý đều tập trung đến cổ tay mình.
Cảm giác khác hoàn toàn so với thời điểm đánh đàn, khi đó chỉ là không cẩn thận đụng vào, thực nhanh liền tách ra, mà hiện tại, cổ tay cô chân chân thật thật bị Hoắc Đình Diễm nắm, anh tuy rằng không có dùng sức nhưng Khương Yên chính là cảm giác được sự bất đồng.
Lòng bàn tay anh ấm nóng, có thể là do bị cảm.
Thẳng đến sau khi Hoắc Đình Diễm buông cổ tay cô ra, Khương Yên mới chớp chớp mắt hoàn hồn, ánh mắt sáng quắc mà nhìn anh.
Hoắc Đình Diễm có chút mất tự nhiên, ho khan tránh né ánh mắt cô.
Giây tiếp theo, Khương Yên nhíu mày buột miệng nói "Cậu có phải phát sốt rồi không? Tay thật nóng!"
Hoắc Đình Diễm "..."
Vẻ mặt Khương Yên sốt ruột, hoảng loạn nhìn anh "Cậu có phải phát sốt rồi không? Có muốn đến phòng y tế không?"
Hoắc Đình Diễm che miệng ho khẽ, yết hầu có chút ngứa ngứa không thoải mái, anh dừng một chút, thấp giọng nói "Không sao"
Không có cách nào khác, tuy rằng chỉ là sốt nhẹ nhưng không thể khỏi ngay.
Khương Yên không đồng ý, nhỏ giọng nói thầm "Vẫn là nên đi bệnh viện a. Tớ nói cho cậu biết lần trước tớ đọc được tin nói có người phát sốt không để ý, cuối cùng bị sốt đến hỏng cả đầu óc, vốn dĩ là một bé trai rất thông minh, sau lại trở nên có chút ngu ngơ"
Loại tin tức này rất thường thấy, có đôi khi sẽ xuất hiện trên mục tin tức đề cử. Hoắc Đình Diễm không phải là không biết chuyện này nhưng thời điểm nghe Khương Yên nói, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quái quái.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ kỹ, Khương Yên đã nói tiếp "Thực sự không đi đến bệnh viện?"
Hoắc Đình Diễm lắc đầu nhìn cô "Tôi thực sự không có việc gì"
Anh suy nghĩ giây lát, sợ xúc phạm đến tâm hồn bé nhỏ của fan hâm mộ, cố ý lặp lại "Vào lớp rồi, sau khi tan học liền nói"
Khương Yên "...."
Hoắc Đình Diễm vừa nói xong tiếng chuông vào lớp liền vang lên. Khương Yên cho dù muốn chạy đi mua gì đó cho Hoắc Đình Diễm cũng không có thời gian, ấn tượng về cô trong lòng giáo viên vẫn không có quá nhiều thay đổi, cho nên vì bảo vệ hình tượng của mình, thay đổi ấn tượng xấu về mình trong lòng thầy cô, cô cần thiết phải quy củ một chút.
....
Chẳng qua, tiết học này Khương Yên có chút đứng ngồi không yên.
Bất quá cô cũng không có làm ra động tác quá đáng gì, nhiều nhất chỉ là ngẫu nhiên động đậy một cái.
Sau đó liền xảy ra chuyện. Bạn học ngồi hàng bên cạnh ném một tờ giấy đến trước bàn Khương Yên, nhờ cô truyền cho bạn học ngồi ở phía trên.
Khương Yên đôi mắt khẽ nhúc nhích một chút, vừa định duỗi tay cầm lấy liền bị thầy giáo dạy hóa trên bục giảng bắt gặp.
Thầy giáo dạy hóa cực kỳ cực kỳ không ưa Khương Yên. Ông là một người sống nghiêm cẩn, thậm chí còn có chút cổ hủ, ông dạy học rất tốt nhưng đối với loại người đi cửa sau như Khương Yên phi thường không thích, thậm chí còn có thái độ coi thường cùng chán ghét.
Dù cho Khương Yên có thay đổi như thế nào, thành tích có tốt hơn bao nhiêu thì ở trong lòng thầy giáo dạy hóa, Khương Yên chính là một kẻ không chăm chỉ học tập, gỗ mục không thể đẽo.
Cho nên ở thời điểm Khương Yên nhịn không nổi, lần thứ ba đinh quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, thầy giáo dạy hóa rốt cuộc nhìn không được nữa mà bạo nộ.
Ông cầm lấy cây phấn ném thẳng đến chỗ Khương Yên, cây phấn màu trắng cứ như vậy mà chuẩn xác bay tới mặt bàn của Khương Yên.
Trong lúc nhất thời, cả lớp học không một tiếng động.
Khương Yên sửng sốt, hơi rũ mắt nhìn cục phấn viết trên bàn, không lên tiếng.
Thầy giáo dạy hóa nhìn bộ dáng này của cô, giận sôi máu, mắng "Khương Yên, nếu cô không muốn nghe giảng thì cút ra ngoài cho tôi! Đừng có ngồi đây quấy rầy bạn học khác học tập!"
Ông thanh âm lạnh lùng nói "Một người đi cửa sau vào trường lại còn không biết điều mà an phận, tôi nói cho cô biết tôi chính là nhìn không nổi loại người như cô, ý vào việc nhà có chút tiền mà tùy ý làm bậy, đừng nghĩ rằng nhà mình có tiền là giỏi, cái trường này còn chưa phải là do nhà cô xây"
Ông không hề bận tâm hiện tại còn đang trong tiết học, đem toàn bộ những lời nói khó nghe đều nói ra.
"Tâm lý cô vốn không bình thường, mỗi ngày đều ở trong lớp làm phiền các bạn học khác học tập, làm vướng chân các bạn, nếu không phải do cô giáo Triệu vẫn luôn ngăn cản, tôi đã sớm đuổi cô ra khỏi lớp!"
Ông cười nhạo, ánh mắt nhìn Khương Yên vô cùng chán ghét "Tôi nhìn cô thêm một cái cũng ngại phiền"
Ông chỉ vào cửa lớp "Cô hiện tại cút ra ngoài cho tôi, về sau tiết của tôi cô đừng có tới học!"
Sau khi thầy giáo dạy hóa kết thúc răn dạy, sắc mặt học sinh trong lớp đều có chút trắng bệch. Nói thật, bọn họ không phải là lần đầu tiên nghe thầy giáo dạy hóa mắng Khương Yên như vậy, trước kia thời điểm Khương Yên ngủ trong giờ cũng mắng rất nhiều. Tóm lại, chỉ cần là tiết hóa học, Khương Yên hơi chút không thích hợp là thầy giáo dạy hóa liền vô cùng vô tận mà mắng cô.
Nhưng mà lần này, không biết tại sao mọi người đều cảm thấy những lời kia có chút khó nghe.
Khương Yên tuy rằng không đúng nhưng trên thực tế cô không hề quấy rầy những bạn học khác. Cô đứng ngồi không yên, mấy bạn học ngồi xung quanh đều cảm nhận được nhưng trong tiết học cô chưa hề nói một câu nào, cũng coi như không có quấy rầy bọn họ, chỉ có thể nói là không nghiêm túc nghe giảng mà thôi. Hơn nữa, thầy giáo dạy hóa hẳn là vừa nãy nhìn thấy được tờ giấy kia, cho rằng Khương Yên truyền giấy cho người khác.
"Mang tờ giấy kia lên đây cho tôi!"
Khương Yên không nhúc nhích, còn bạn học vừa mới nhờ cô truyền giấy đang định đứng lên nhận lỗi hiện tại liền mất hết can đảm.
Thầy giáo dạy hóa nhìn học sinh ngồi gần đó, lạnh giọng răn dạy "Còn không nhanh chóng mang lên đây?!"
"Dư Hân, mang tờ giấy kia lên cho tôi"
Dư Hân đáp ứng "Vâng"
Cô cầm lấy tờ giấy trên mặt bàn Khương Yên đưa cho thầy giáo dạy hóa. Thầy giáo dạy hóa cười lạnh, mở giấy ra, đem nội dung bên trong đọc lên "Buổi chiều tan học cùng đi ăn cơm chung đi"
Đọc xong, thầy giáo dạy hóa cười lạnh nhìn Khương Yên, không chút khách khí nói "Còn không tự nhìn lại bản thân mình, ai sẽ nguyện ý cùng cô ăn cơm? Cũng không nhìn lại xem chính mình có phải là người bình thường hay không"
Lời này của ông.... Thật sự là đem tim người ta từng tầng từng tầng lột ra mà mắng.
Quan trọng nhất chính là.... Còn nói tinh thần Khương Yên có vấn đề.
Mọi người đều biết tinh thần Khương Yên có chút không bình thường, nhưng cho dù biết thì cũng sẽ không nói ra trực tiếp trước mặt cô.
Mọi người nghĩ, đồng thời quay đầu nhìn Khương Yên.
Khương Yên nghe được câu nói kia, cô vốn không có cảm giác gì quá lớn bởi vì cô biết chính mình không có làm gì quá đáng, cùng lắm chỉ là thỉnh thoảng động đậy thân mình, không hề chơi điện thoại hay ngủ trong giờ. Cô thực sự không hiểu thầy giáo dạy hóa này vì cái gì lại đối với cô có địch ý lớn đến như vậy.
Thời điểm bắt đầu mắng cô, Khương Yên chỉ cảm thấy vì nguyên chủ mà khó chịu, thẳng đến khi thầy giáo dạy hóa đem nội dung trong tờ giấy kia đọc ra, Khương Yên thực sự nhịn không nổi nữa mà đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn thầy giáo dạy hóa, thanh âm châm biếm "Đúng vậy, tinh thần em không được bình thường, vậy còn thầy thì sao?"
Khương Yên trào phúng cong cong khóe môi "Làm trò trước mặt học sinh trong lớp mắng một học sinh khác tinh thần không bình thường, xin hỏi là có giấy chứng nhận nào chứng minh trạng thái tinh thần của em không được bình thường không? Nếu không có vậy em có thể kiện thầy ra tòa vì tội bôi nhọ! Hơn nữa, thân là một giáo viên, thầy hẳn phải là người hiểu rõ nhất việc tôn trọng quyền riêng tư của người khác! Không nói đến tờ giấy này không phải là của em, cho dù có phải thì thầy cũng nên để đến sau tiết học mới gọi em đến nói chuyện, chứ không phải ở trước mặt toàn bộ bạn học trong lớp, đem nội dung trong tờ giấy đọc ra. Thầy đây không phải là đang đem toàn bộ sự riêng tư cùng lòng tự tôn của học sinh ném xuống dưới chân mà chà đạp sao?"
Thầy giáo dạy hóa bị những lời này của cô chọc tức, trực tiếp phủi tay áo rời đi.
"Được rồi! Cô là học sinh tốt, tiết này tôi dạy không nổi nữa! Các cô các cậu tự mình giải quyết đi!" Nói xong, thầy giáo dạy hóa trực tiếp bỏ đi.
Khương Yên lạnh mặt ngồi xuống, hơi rũ mi mắt nhìn cục phấn ở trên bàn.
Khổng Hâm ngồi bên cạnh vừa này ngủ say, thời điểm nghe thấy tiếng cãi nhau mới tỉnh lại, vừa định nói gì đó cô giáo Triệu đã tới, nhíu mày nhìn Khương Yên "Khương Yên, theo cô lên văn phòng"
Khương Yên cũng không nhìn Hoắc Đình Diễm, trực tiếp đi ra ngoài.
Cô giáo Triệu nhìn xung quanh lớp một vòng, nói "Các em tiết này tự mình ôn tập"
Mọi người đáp ứng "Vâng"
....
Thẳng đến sau khi Khương Yên cùng cô giáo Triệu rời đi, trong lớp liền náo nhiệt lên. Tuy rằng bọn họ là lớp thực nghiệm nhưng không có nghĩa là bọn họ không thích bát quái.
"Ngọa tào, mọi người vừa rồi có nhìn thấy vẻ mắt của Khương Yên không? Hình như có chút muốn khóc"
"Đương nhiên a, tuy rằng Khương Yên có chút không đúng nhưng bị thầy giáo mắng như vậy, cảm giác như không có lòng tự trọng vậy, nếu là tớ tớ đã sớm khóc. Khương Yên còn có thể nhịn xuống, hơn nữa còn dám đứng lên phản bác lại thầy giáo, thực sự quá trâu bò! Không hổ là kẻ có tiền"
"Không nói cái khác, tuy rằng tớ không thích Khương Yên nhưng lần này thầy giáo dạy hóa thực sự rất quá đáng"
"Đó cũng là Khương Yên tự tìm a, nếu cậu ta không ném giấy thì thầy giáo đã chẳng mắng cậu ta"
"Tờ giấy kia không phải là của cậu ấy"
"Đó chính là do cậu ta xui xẻo, còn có thể trách ai, hơn nữa thầy giáo nói không sai, tinh thần cậu ta vốn dĩ đã không được bình thường"
"Cũng đúng, tớ vẫn luôn cảm thấy cậu ta sẽ không thành thật được bao lâu, không nghĩ tới mới được một khoảng thời gian liền lập tức hiện nguyên hình"
....
Thời điểm mọi người sôi nổi thảo luận, đột nhiên thanh âm ghế ngồi bị kéo ra vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu của Cảnh Hoán "Diễm ca, cậu đi đâu vậy?"
Lập tức, ánh mắt của mọi người đổ dồn đến trên người Hoắc Đình Diễm.
Anh thần sắc lạnh nhạt nhìn xung quanh một vòng, lãnh đạm nói "Đi ra ngoài có chút việc" Dừng một chút bổ sung "Mọi người yên lặng học bài đi"
Trong lớp, thực ra anh còn giữ chức cụ lớp phó, bất quá bởi vì bản thân không phải là người thích quản người khác, hơn nữa còn thường xuyên vì công việc mà vắng mặt cho nên không ít người đã quên mất thân phận này của anh. Lần này anh nói như vậy, lớp trưởng liền nhanh chóng phản ứng lại, hô mọi người "Đừng nghị luận nữa, tập trung học bài đi"
Mọi người lúc này mới chịu an tĩnh lại.
Năm phút sau, thầy giáo dạy hóa lại một lần nữa vào lớp, tiếp tục giảng bài.
Ông nhìn hai vị trí trống trong lớp, hỏi "Hoắc Đình Diễm đâu rồi?"
Lớp trưởng trả lời "Bạn ấy có chút việc đi ra ngoài ạ"
Thầy giáo dạy hóa "ừ" một tiếng, đối với học sinh có thành tích tốt này cũng không có quá nhiều truy vấn, xoay người tiếp tục giảng bài.
Mà giờ phút này, ở văn phòng giáo việc, Khương Yên đứng thẳng người nghe cô giáo Triệu răn dạy.
Cô giáo Triệu nhìn hốc mắt đỏ ửng của Khương Yên, thở dài "Khương Yên, chúng tar a ngoài nói chuyện?"
Khương Yên đáp ứng "Vâng"
Hai người đi ra ngoài, trực tiếp đi lên sân thượng.
Cuối mùa thu gió thổi mang theo hơi lạnh, Khương Yên chỉ mặc có một chiếc áo ngắn tay cùng đồng phục ở bên ngoài hiện tại bị gió thổi có chút phát run.
Cô giáo Triệu lo lắng nhìn cô "Có lạnh không?"
"Không lạnh lắm ạ" Khương Yên dừng một chút nói "Lạnh mới tốt, có thể để đầu óc thanh tỉnh một chút"
Cô giáo Triệu "..."
Cô nhìn về phía Khương Yên, có chút bất đắc dĩ "Hôm nay sao lại thế này?" Cô dừng một chút nói "Thầy giáo dạy hóa nói em truyền giấy ở trong lớp, còn có hành vi yêu sớm?"
Cô giáo Triệu ký thực không quá tin tưởng lời nói của thầy giáo dạy hóa, nhưng cho dù vậy, việc dò hỏi vẫn là rất cần thiết.
Khương Yên cười cười, lắc đầu "Không có ạ"
Khương Yên nói "Tờ giấy đó không cẩn thận rớt trên bàn em, bất quá em quả thật trong tiết học có chút không tập trung"
Cô giáo Triệu trầm mặc, vỗ vỗ bả vai Khương Yên "Đừng cùng thầy giáo dạy hóa so đo, thầy ấy chính là có chút cổ hủ, những cái khác kỳ thật cũng không có vấn đề gì. Thầy ấy dạy học không tồi, em về sau ngoan ngoãn một chút, đừng chọc thầy ấy tức giận. Tâm thầy ấy cũng không xấu.... Chỉ là có chút chán ghét người có tiền, những lời thầy ấy nói với em hôm nay đúng là không được, sau này cô sẽ tìm thầy ấy hảo hảo nói chuyện"
Cô giáo Triệu thấm thía nói, kỳ thật thầy cô giáo nào cũng hy vọng học sinh của mình tốt.
Đương nhiên, cũng chỉ là đại bộ phận mà thôi.
Cô giáo Triệu nhìn ra Khương Yên thay đổi, cũng biết cô nỗ lực, cho nên cô (cô giáo Triệu) càng hy vọng có thể hảo hảo khai thông cô, hướng Khương Yên đi vào con đường chính đạo.
Khương Yên nghe, yên lặng gật gật đầu.
Cô không đem sự thật nói cho cô giáo Triệu, dù có nói cũng chỉ làm cô giáo Triệu khó xử thêm,còn không bằng không nói. Hơn nữa, nói thật, Khương Yên không muốn khiến bất cứ ai gặp phiền toái, chỗ thầy giáo dạy hóa cô tự nhiên chính mình có biện pháp xử lý.
Cô hôm nay có chút không đúng nhưng thời điểm nghe mắng, những lời đó.... Nếu không phải cô tâm lý vững, tuổi tâm lý cũng hơi lớn một chút mà là nguyên chủ đang độ tuổi phản nghịch thì những lời nói kia thực dễ dàng khiến cô ấy nảy sinh khúc mắc, tạo thành áp lực tâm lý, có khi còn có khả năng sinh ra bệnh trầm cảm.
Nghĩ đến đây Khương Yên liền có chút khó chịu.
Cô giáo Triệu gật đầu, nói "Vậy đi về lớp đi, những chuyện khác về sau lại nói"
Khương Yên dừng một chút, nhìn cô giáo Triệu "Em có thể đứng ở đây một chút không? Hết tiết rồi mới về lớp?"
Cô giáo Triệu nghĩ nghĩ "Được rồi, vậy em cứ đứng ở đây hảo hảo suy nghĩ"
"Vâng"
Chờ cô giáo Triệu rời đi, Khương Yên dựa người vào lan can tầng thượng, ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt phía trên. Trời hình như chuẩn bị mưa, thời tiết dần xấu đi, giống như tâm trạng cô hiện tại.
Đang nghĩ ngợi, gần đó liền truyền đến tiếng bước chân, Khương Yên theo bản năng nhíu mày, quay đầu muốn nói gì đó nhưng vừa mới quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt của Hoắc Đình Diễm.
Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh "Cậu không ngồi học lại đi đến nơi này làm gì?"
= = =
Tác giả có lời muốn nói:
Việc truyền giấy trong lớp là chuyện thường xảy ra ở cấp 2.
Người như thầy giáo dạy hóa thực sự có tồn tại. Trên thế giới này quả thực có rất nhiều giáo viên quá phận cùng sự tình quá đáng mà chúng ta không hay biết, ví dụ như vụ việc của một vị giáo sư vừa rồi nổi lên ở trên mạng.
Nhưng mà chúng ta phải tin tưởng, giáo viên tốt vẫn còn rất nhiều, ví dụ như cô giáo Triệu.
Khương Yên có sai nhưng thầy giáo hóa học lại càng không đúng.
Ô ô ô ô, Tiểu Yên Yên cầu an ủi!! Diễm ca mau tới dỗ dành!!
Mau đến an ủi cô vợ nhỏ!!!!
Editor cũng có lời muốn nói: Tôi cũng cần an ủi, các cô mau mau ném sao vào mặt tôi đi, nhìn thấy mấy chục lượt xem mà sao chỉ có lèo tèo vài cái mà chán
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.