Biên tập: Cải
Ban đêm vốn yên tĩnh, hơn mười một giờ, kỳ thật xem như đã khuya.
Chỗ bọn họ đa số đều là biệt thự đơn lập, khoảng cách không tính là quá gần nhưng cũng không tính là quá xa. Bởi vì trụ tại trung tâm thành phố cho nên đất không được rộng lắm, hai cách vòng ở cách vách cách nhau không xa.
Phòng bên phải của nhà Khương Yên một mảnh đen nhánh, chỉ có trước sân là có chút ánh sáng từ đèn đường chiếu vào, nhưng cũng không tính là quá sáng.
Nhà bọn họ sáng đèn, chiếu sáng một mảnh khu vực xung quanh.
Xung quanh thực an tĩnh, ánh sáng đã yếu ớt, âm thanh lại càng không có.
Câu nói của Hoắc Đình Diễm, một chữ cũng không thiếu, rành mạch rõ ràng chui vào tai cô. Khương Yên chớp chớp đôi mắt, đối với thính lực của bản thân tiến hành hoài nghi nhưng lại cảm thấy không nên..... lại nói, câu nói vừa rồi, năm chữ kia, cô nghe rất rõ ràng chính xác.
Cô phân tích kĩ câu nói kia của Hoắc Đình Diễm, một lúc sau mới kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Hiện tại sao?"
Tay cầm khúc phổ của Hoắc Đình Diễm run lên, nhàn nhạt nhìn cô "Không muốn?"
Thanh âm của anh vốn trầm thấp, ở dưới bóng đêm càng phá lệ có vẻ khàn khàn gợi cảm, Khương Yên nghe, lông mi run rẩy, lắp bắp đáp ứng "Muốn... a"
Cô sao có thể sẽ không muốn chứ!
Là Hoắc Đình Diễm đó!! Là idol của cô đó!! Idol mà cô vẫn luôn thần tượng, luôn theo đuổi!! Cô sao có thể không muốn cùng anh đánh đàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thieu-nu-benh-kieu-ngot-he-hang-ngay/1473775/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.