Chương trước
Chương sau
Thật ra nội tâm Đường Hân Nguyệt đang cố nén giận đến điên rồi, dù sao hôm nay mọi người đều được hóa trang tinh xảo, tay áo phiêu phiêu, nhất là Đường Miên Miên, trâm Hoàn Bội tinh xảo trang nhã cài vào búi tóc Phi Thiên Kế*, váy uyên ương gấm vóc dưới trăng non, quả nhiên là mĩ lệ không gì sánh nổi.
Nhưng mà cô ta, đạo diễn lại bảo cô ta mặc trang phục thái giám, còn cố ý sai người hóa trang cho cô ta trông thật bình thường, hoàn toàn chìm giữa đám người này, hơn nữa hắn lại nói đạo lý rõ ràng, phân cảnh này cứ phải diễn như vậy mới được, nữ chủ lo lắng nữ phụ bị thái hậu hãm hại, dưới sự áy náy lo lắng của bản thân, khẩn cầu nam chủ mang nàng đi xem tỷ tỷ nàng, nàng đương nhiên không thể mang khăn che mặt, lại để tránh thái tử hoài nghi, muốn che dấu tai mắt người khác, vì vậy hóa trang của nàng tuyệt đối không thể tinh xảo xuất sắc.
Đường Hân Nguyệt có thể làm sao bây giờ, lần tham ban này có cả fans các nhà, màn diễn này chính là phân cảnh hiếm hoi trong kịch bản mà có cả nam nữ chính lẫn nam nữ phụ đều tham diễn, đạo diễn nói, không thể ủy khuất fans các nhà khác chỉ vì ngoại hình của cô ta được, nếu đổi phân cảnh, fans nhà người ta đến xem mà người ta lại không được diễn thì không hay.
Lưu đạo ở trường quay có quyền lên tiếng tuyệt đối, hắn đều đã nói như vậy rồi, nếu không muốn diễn có thể hủy hợp đồng.
Đường Hân Nguyệt chẳng lẽ lại bởi vì một lần hoá trang xấu xí mà rời khỏi đoàn làm phim, tiện nghi cho Đường Miên Miên đồng thời đảm đương cả hai vai diễn là nữ chính và nữ hai?
Cô ta khẳng định là không muốn.
Cho nên, dù có rơi vào đường cùng, Đường Hân Nguyệt cũng chỉ có thể đồng ý với sự an bài của đạo diễn, mặc trường bào màu xanh đen của tiểu thái giám vào người, thậm chí trên đầu còn đội một cái mũ thái giám đen thui.
"Thật ra, làm tiểu thái giám cũng rất dễ thương mà?"
"Nguyệt Nguyệt cố gắng, nếu không thể dùng khuôn mặt đẹp áp đảo người khác, ta có thể dùng kỹ xảo biểu diễn."
"Hân Nguyệt mặc cái gì cũng dễ nhìn, fans Ánh Trăng tuyệt đối không ghét bỏ."
"..."
Fans Ánh Trăng xem trực tiếp cũng siêu cấp thất vọng, nhưng bọn họ vẫn ở phần bình luận bày tỏ bọn họ sẽ tiếp tục duy trì và cổ vũ, chẳng qua là trông bọn họ chẳng có tinh thần tẹo nào.
...
"ACTION."
Theo một tiếng ra lệnh của đạo diễn, biểu tình vốn còn thả lỏng của từng diễn viên lập tức tiến vào trạng thái biểu diễn.
Phân cảnh này ở sau phân đoạn nam nữ chính đã hiểu rõ tình cảm của nhau, cùng lúc này, thái tử tìm đến hoàng đế nói cho ông biết mình muốn cưới một nữ tử dân gian tên là "Tiếu Ngưng Nguyệt".
Sau khi nam chủ nhận được tin tức từ chỗ quý phi liền lập tức giấu Tiếu Ngưng Nguyệt thật sự vào phủ đệ của Tam hoàng tử, sau đó triệu hồi nữ phụ đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài về, hạ lệnh nữ phụ phải sắm vai muội muội Tiếu Ngưng Nguyệt.
Lúc đó, mỹ nhân kế của Tiếu Ngưng Nguyệt đã có hiệu lực, nàng và thái tử sau vài lần bồ câu truyền tin đưa thư dĩ nhiên đã bày tỏ tâm sự với nhau, cho thấy sự trung trinh, quyết tâm không thay đổi của cả hai.
Hoàng đế không hề lập tức đáp ứng việc này, ông cảm thấy một nữ tử dân gian nho nhỏ mà có thể xứng đôi với thiên gia thái tử thì quả thực là quá vớ vẩn.
Sau khi nghe nói, thái hậu cũng tức giận đến mức đập vỡ vài chén trà.
Phân cảnh này chính là sau khi thái hậu khuyên bảo thái tử không có hiệu quả, liền lặng lẽ phái người đưa Tiếu Ngưng Nguyệt tiến cung, muốn bức nàng chủ động đoạn tình với thái tử.
Thật ra ban đầu thái hậu muốn trực tiếp ám sát nàng, chẳng qua tâm phúc của người khuyên, nếu trực tiếp giết nữ phụ thì chỉ sợ về sau thái tử sẽ sinh ra oán trách với bà.
Sau một tiếng action của đạo diễn, Quế ma ma ở Vũ Di Cung liền nhỏ giọng thì thầm bên tai thái hậu đang uống trà một câu:
"Thái hậu nương nương, người đã mang đến."
"Tuyên."
Thái hậu vừa nghe, động tác nhẹ niết chén trà hơi ngừng, ngón tay tinh xảo mang hộ giáp đặt chén trà xuống, chậm rãi ung dung giơ mi mắt lên, một đôi mắt này vẫn lộ ra áp lực cực đại như cũ, ở dưới ống kính lại lộ thêm vài phần ngang ngược, hiển nhiên là nếu như lần này Tiếu Ngưng Nguyệt dám cự tuyệt, kết cục sẽ không tốt.
Rất nhanh, nữ phụ giả trang Tiếu Ngưng Nguyệt dưới sự hướng dẫn của tì nữ tiến vào cung điện.
Đại khái là do thời gian đi bộ dài, thân thể ăn không tiêu, cho nên sắc mặt của nàng thoáng trắng bệch, nhưng ánh mắt lại không hề thể hiện vẻ mệt mỏi, sau khi nhìn thấy thái hậu liền làm một động tác thường thấy của nữ tử dân gian, nàng quỳ xuống đất hành lễ.
"Dân nữ Tiếu Ngưng Nguyệt khấu kiến thái hậu nương nương, thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Hiển nhiên là thái hậu đã tính trước mềm sau cứng, bởi vậy không hề bắt bẻ tại vấn đề lễ tiết mà là đi thẳng vào vấn đề:
"Nếu biết được chính mình là dân nữ, ngươi nên hiểu được ngươi và thái tử chênh lệch nhau đến mức nào, thái tử không phải người ngươi nên nghĩ nên mong, ai gia ra lệnh cho ngươi, ngay tại đây viết xuống một phong thư cắt đứt tình cảm với thái tử, thề với trời với đất sau này không bao giờ được quấn lấy thái tử, bằng không thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế."
Nhưng mà hiển nhiên là "Tiếu Ngưng Nguyệt" không chịu cúi đầu, quật cường nhìn lại thái hậu:
"Thời điểm dân nữ mới quen thái tử không hề biết thân phận tôn quý của ngài, nhưng nay tình đã ngấm tận xương, dân nữ không thể chỉ bởi vì thái hậu ngăn cản mà từ bỏ tình cảm trong lòng."
"Nhìn thẳng vào thái hậu uy nghi chính là bất kính, Hoa ma ma."
Quế ma ma, tâm phúc của thái hậu mắt thấy sắc mặt thái hậu biến kém liền trực tiếp gọi Hoa ma ma am hiểu dùng hình tiến lên động thủ với "Tiếu Ngưng Nguyệt".
Bởi vì không thể để cho thái tử nhìn ra thái hậu bức người đi vào khuôn khổ, Hoa ma ma không trực tiếp vả miệng, cũng không kẹp ngón tay*, mà là sai người đi lên giữ chặt nữ phụ, đồng thời lấy ra bộ kim châm bà ta luôn mang theo bên người.
*Kẹp ngón tay:

Nữ phụ người mang tuyệt thế võ công, vốn dĩ có thể phất tay đá bay những cẩu nô tài mưu toan thi hành hình phạt này, nhưng giờ phút này nàng không phải là Tiếu Ngưng Sương, mà là nữ tử yếu đuối không có sức phản kháng Tiếu Ngưng Nguyệt.
Dưới màn ảnh phóng đại của máy quay phim, mi mắt nàng rũ thấp xuống che lấp hàn quang chợt lóe lên trong tròng mắt, hàn quang chỉ xuất hiện trong giây lát, sau đó lại hóa thành bọt biển biến mất ở trong không khí, lúc nàng ngước mắt lên lần nữa, hai vai nàng khẽ run, ngón tay cứng ngắc, môi mỏng trắng bệch khẽ nhếch thể hiện rõ sự kháng cự và e ngại theo bản năng.
Nhưng mà trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, tuy đã xuất hiện một tia e ngại, nhưng nhiều hơn cả là quật cường không phục, vì yêu kiên quyết kiên trì.
Giờ phút này, nàng chính là Tiếu Ngưng Nguyệt.
"A..."
Bình thường Hoa ma ma luôn luôn đâm kim châm vào đầu ngón tay các cung nữ, khiến cho các nàng từ từ đau đớn khóc lóc, chẳng qua giờ phút này, vì để phòng ngừa thái tử phát hiện, bà trực tiếp đâm vào cánh tay nữ phụ.
*Đây cảnh này đây:

Một châm lại một châm, càng châm lại càng sâu.
Sau liên tục mười châm, thái hậu ung dung uống một ngụm trà, không chút để ý đặt câu hỏi:
"Ngươi có đáp ứng hay không?"
Không thấy Tiếu Ngưng Nguyệt trả lời, chén trà của thái hậu chấn động, Quế ma ma gió chiều nào theo chiều ấy, ánh mắt ý bảo Hoa ma ma tiếp tục.
Nhưng mà lần này, Tiếu Ngưng Nguyệt tựa hồ như vì muốn biểu đạt sự bất khuất của chính mình, nàng liền cắn chặt răng, không hề phát ra bất kỳ một thanh âm nào.
"Hay cho một nữ tử thấp hèn mà còn đòi uy vũ bất khuất..."
Đối mặt với sự phản kháng của Tiếu Ngưng Nguyệt, thái hậu vốn luôn vững như núi Thái Sơn rốt cuộc cũng tức giận:
"Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?!"
Thái hậu ra lệnh một tiếng, Hoa ma ma lập tức đặt bộ kim châm ra chỗ khác, bà lấy một sấp giấy ướt thấm dầu từ khay đồ của một cung nữ mới bưng lên, lệnh cho hai cung nhân kia tiếp tục áp chế Tiếu Ngưng Nguyệt, vừa nhìn là đã biết muốn bịt kín hơi thở của nàng, để nàng tắt thở mà chết.
Hình phạt này sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, giết xong sai người lặng lẽ đem thi thể đưa về là được, nếu thái tử có truy cứu cũng sẽ không tra ra nguyên nhân tử vong. Nói không chừng còn cho rằng nàng ốm yếu nên bất ngờ chết.
Hoa ma ma bước từng bước tới gần, sắc mặt bà hung ác cực độ, Tiếu Ngưng Nguyệt dưới sự kiềm chế của cung nữ bắt đầu giãy dụa, nhưng tựa hồ như bởi vì yếu đuối vô lực, căn bản không thể phản kháng.
Đối mặt với nguy cơ sinh tử, hốc mắt "Tiếu Ngưng Nguyệt" bắt đầu dành giụm từng giọt từng giọt nước mắt, lại kiên cường không cho nước mắt kia rơi xuống dưới.
Thanh âm nàng bởi vì thân thể ốm yếu mà có chút vô lực, nhưng giọng điệu kiên cường bất khuất, dường như sẵn sàng hy sinh vì tình yêu:
"Dân nữ và Quân ca ca là thật tâm yêu nhau, đã thề với trời cao rằng "Quân đương tác bàn thạch, vọng đương tác bồ vi, bồ vi nhận như ty, bàn thạch vô chuyển di", nay thái hậu bức dân nữ rời đi, chi bằng ngài hãy giết dân nữ, nếu không dân nữ quyết không lùi bước".
*Trích trong Tiêu Trọng Khanh thê (vợ Tiêu Trọng Khanh),dịch thơ: Chàng vững như đá tảng, thân thiếp như cỏ lau, cỏ như tơ dai dẻo, đá tảng vững bền lâu. Ý nói về sự gắn kết bền chặt của cặp vợ chồng.
Đường Miên Miên nói câu kia xong, khóe mắt liền lăn xuống hai hàng nước mắt nóng bỏng, giống như nàng đang kháng nghị trước cường quyền của thái hậu, vừa tựa như trước khi chết một cách bi thương nàng đã có một tình yêu ngắn ngủi đẹp đẽ.
Thái hậu thịnh nộ, vốn dĩ bà cũng chỉ định dùng cái chết đe dọa nàng đáp ứng, nhưng nay bị Tiếu Ngưng Nguyệt kích thích, bà sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.
Nhưng mà thái hậu không biết là, võ lâm cao thủ Tiếu Ngưng Sương chính vì nghe được thanh âm thái tử đang ở ngoài điện dẫn người xông vào trong này, cho nên nàng mới cố tình chọc giận thái hậu, để thái tử mang tội danh vì sắc mà bất hiếu với thái hậu.
Bởi vậy khi thái tử vừa xông vào cung điện, đập vào mắt hắn chính là Tiếu Ngưng Nguyệt đang bị hai cung nữ gắt gao chế trụ, trên mặt nàng bị phủ lên hai tầng khăn giấy tẩm dầu, bộ dáng suy yếu tựa hồ như đã sắp hít thở không thông.
"Nguyệt nhi!"
Thấy một màn như vậy, không biết Tiếu Ngưng Nguyệt còn ổn hay không, tròng mắt thái tử căng ra hết cỡ, hắn đã hoàn toàn bất chấp dù đây có là cung điện của thái hậu hay không, phi thân tiến lên đạp bay hai cung nữ đang giữ chặt Tiếu Ngưng Nguyệt, sau đó một tay đem người kéo vào trong lòng ngực, lo lắng hất bay khăn giấy uy hiếp đến tính mạng người trong lòng.
"Nguyệt nhi, nàng mau tỉnh!"
Thanh âm thái tử cực kỳ run rẩy, hắn tựa hồ như sợ người trong ngực đã tắt thở vì vậy liền ôm chặt lấy Tiếu Ngưng Nguyệt, cũng không dám đưa tay lên kiểm tra hơi thở của cô.
Nhìn Tiếu Ngưng Nguyệt không phản ứng lại chút nào, khuôn mặt và khóe mắt nàng còn đang lưu lại nước mắt, dưới sự hoảng sợ thái tử bất chấp, hắn nhấc tay lên ấn huyệt nhân trung* của nàng.
*Nhân trung:

Tay thái tử có chút run, hốc mắt cũng nhiễm thêm một tầng ẩm ướt, may mà thời điểm ngón tay ấn huyệt nhân trung hắn tựa hồ như có cảm nhận được hô hấp yếu ớt, sự tuyệt vọng lan tràn trong đồng tử của hắn mới dần dần vơi đi.
"Quân ca ca..."
Nữ phụ sau khi nhận được nhiệm vụ đặc biệt đã được huấn luyện qua cách để thần thái biểu cảm và giọng nói giống với muội muội, bởi vì người phải bắt chước chính là người nàng quan tâm nhất cho nên thần thái bộ mặt mười phần đúng chỗ.
Hoặc có khả năng là bởi vì thái tử chỉ mới thấy qua khuôn mặt nữ chủ khi trang điểm kiểu tiên nữ hoa đào cho nên lúc này đây thấy Tiếu Ngưng Sương hơi lạ lạ thái tử cũng chỉ tưởng là do thay đổi cách trang điểm, thêm tình huống khẩn cấp, nên không hoài nghi một chút nào.
Đương nhiên, trong nội dung tác phẩm, khuôn mặt của nữ chủ và nữ phụ vốn giống nhau như đúc, mặc dù hai người chỉ để mặt mộc đứng chung một chỗ, người thường nếu nhìn qua cũng khó mà phân biệt.
Tam hoàng tử có thể chuẩn xác phân biệt được hai người chẳng qua chỉ bởi vì bình thường Tiếu Ngưng Sương luôn mang một thân sát khí, so với muội muội yên tĩnh ôn nhu thì khí tràng hoàn toàn khác biệt nhau.
Nhìn thấy người trong ngực tỉnh lại, thái tử mới cảm giác như hồn của mình đã trở về.
"Tại ta, không sao không sao, Nguyệt nhi đừng sợ, nếu như thái hậu muốn nàng chịu chết, Quân ca ca liền đi hoàng tuyền với nàng, sẽ không để nàng một mình cô đơn."
Sau khi Tiếu Ngưng Nguyệt nghe được lời nói của thái tử, nội tâm chấn động, tựa hồ như thật sự rất cảm động, nước mắt trong hốc mắt cũng rơi từng giọt từng giọt xuống, làm ướt mặt đất, cũng rơi vào sâu trong tim thái tử, khiến cho hắn càng thêm kiên định với ý nghĩ sinh tử không rời.
Thái hậu biết lời thái tử nói là nói cho Tiếu Ngưng Nguyệt nghe, cũng là nói cho bà nghe.
Đối mặt với thái tử lấy cái chết ra uy hiếp, tâm thái hậu lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng mà nhìn đến sự quyết tuyệt cùng quật cường trong mắt thái tử, thái hậu phảng phất như nhìn thấy đứa cháu gái bà yêu thương nhất lại vì tình mà chết —— mẹ đẻ của thái tử, cuối cùng, ánh mắt bà mềm mại hẳn đi:
"Cưới nàng làm vợ, sau này đường sẽ không dễ đi, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Ý tứ của thái hậu thái tử hiểu, vốn dĩ vị trí thái tử phi là để dành cho con gái các quan đại thần, kéo mấy ông ấy về phe mình, hiện tại hắn cưới một cô dân nữ, có khả năng những quan đại thần kia sẽ bị những hoàng tử khác lung lạc lòng người, vị trí kia trong tương lai cũng không chắc là của hắn nữa.
Nhưng mà thái tử vẫn bế kiểu công chúa Tiếu Ngưng Nguyệt lên từ mặt đất, gật đầu về phía thái hậu, tỏ vẻ cảm tạ bà đã thành toàn:
"Tôn nhi cáo lui."
Hắn ôm Tiếu Ngưng Sương thật chặt, bước chân kiên định lại trầm ổn, phảng phất như dù trước mặt có trở ngại lớn đến mấy cũng không ngăn được quyết tâm hắn muốn đến bên nàng.
Giờ phút này, bên ngoài cửa cung thái hậu, nam chủ và nữ chủ nhận được tin tức nên vội vàng đuổi tới.
"Tử Phong, liệu tỷ tỷ có thể gặp chuyện không may không, ta rất lo lắng."
Tử Phong là tên tự của tam hoàng tử, sau khi hai người thổ lộ tình cảm với nhau, tam hoàng tử vì muốn thể hiện rõ sự khác biệt giữa nàng và những người khác nên liền cố ý yêu cầu nàng gọi tên tự của mình.
"Yên tâm đi, tỷ tỷ nàng đã bao lần gặp phải nguy cơ sinh tử mà nàng ấy vẫn sống đấy thôi, nàng ấy không dễ xảy ra chuyện như vậy đâu."
Nghe được người trong lòng khen nữ nhân khác ngoài mình, kỳ thật Tiếu Ngưng Nguyệt có chút không thoải mái, nhất là khingười kia còn có khuôn mặt giống nàng và người kia lại có thân thể khỏe mạnh hơn nàng, nhưng giờ phút này nàng lo lắng đến chuyện sống chết của tỷ tỷ, cũng chỉ có thể đem cái không thoải mái này giấu vào trong lòng.
"Nếu lát nữa tỷ tỷ gặp nguy hiểm không thể thoát thân, van cầu chàng nhất định phải giúp ta cứu nàng, ta chỉ có người thân duy nhất là nàng..."
Tuy tam hoàng tử đã nói như thế, nhưng Tiếu Ngưng Nguyệt vẫn còn cảm thấy có chút bất an, nàng và tỷ tỷ có cảm ứng tâm linh, vừa rồi nơi ngực nàng bỗng nhiên truyền đến một trận cảm giác hít thở không thông, khiến tâm nàng không thể nào không gợn sóng.
"Ta cũng là thân nhân của nàng."
Tam hoàng tử hiển nhiên không thể hứa hẹn cái gì với Tiếu Ngưng Nguyệt, vì thế bước chân chỉ vì câu nói của nàng mà nhanh thêm đôi chút, dời đề tài sang chuyện khác.
"Tỷ tỷ khác mà!"
Tiếu Ngưng Nguyệt cảm thấy ấm áp vì lời nói của tam hoàng tử, nhưng sau một khoảng trầm mặc, miệng nàng cuối cùng cũng trầm thấp nỉ non một câu.
Thời điểm tam hoàng tử mang theo Tiếu Ngưng Nguyệt đi đến bên ngoài cung điện thái hậu, hắn và nữ chủ tự nhiên thấy được bên ngoài cung điện lính canh nằm vật đầy đất.
"Có người đến trước chúng ta một bước, tỷ tỷ nàng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Tam hoàng tử ngăn cản bước chân của Tiếu Ngưng Nguyệt, vừa muốn mang nàng rời đi, đại môn trạm trổ tinh xảo của Từ Di Cung bị một đôi giày thêu tơ vàng đá văng ra, ngay sau đó, thái tử ôm "Tiếu Ngưng Nguyệt" suy yếu xuất hiện trước tầm mắt tam thái tử và Tiếu Ngưng Nguyệt.
Thái tử lúc này đang chuyên chú quan tâm thân thể người trong lòng, vì vậy hắn chỉ gật đầu một cái với tam hoàng tử rồi lập tức cất bước rời đi, không tính dừng lại bắt chuyện, tự nhiên cũng không phát hiện Tiếu Ngưng Nguyệt chân chính đang cúi gằm đầu xuống.
Mà tam hoàng tử, lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt Tiếu Ngưng Sương tái nhợt, mềm mại vô lực đổ vào trong ngực thái tử, trong lúc nhất thời có loại ảo giác không phân biệt rõ ai với ai.
Nếu không phải sau khi Tiếu Ngưng Sương nhìn thấy hắn, ánh mắt lộ ra ý tứ "Chủ tử yên tâm", hắn cơ hồ không khống chế được bản thân, muốn tiến lên cướp nàng trở về.
"Tử Phong?"
Tiếu Ngưng Nguyệt hóa trang thái giám tựa hồ như cũng phát giác ra tam hoàng tử vừa ngẩn người, vì vậy ngay sau khi thái tử rời đi, nàng liền trầm thấp gọi hắn một tiếng.
"Nàng ấy không có việc gì đâu, ta đưa nàng rời cung."
Tam hoàng tử không quay đầu lại, nhìn phương hướng thái tử bế Tiếu Ngưng Sương rời đi, hắn bỗng cảm thấy có chút chói mắt, đồng tử hắn hơi co lại, trong mắt lại xuất hiện may mắn, dã tâm, ghen ghét, rất nhiều cảm xúc phức tạp khác nhau, cuối cùng ngưng tụ lại thành một cổ tình thế kiên định bắt buộc.
Mà Tiếu Ngưng Nguyệt thuần khiết tốt bụng, khi ngẩng đầu lên nhìn tam hoàng tử, bởi vì tảng đá trong lòng đã buông xuống, khóe miệng treo lên một nụ cười hồn nhiên ngây thơ.
Hiện trường quay chụp không hề cắt nối biên tập, cho nên có một số màn ảnh Lưu đạo không hài lòng sẽ kêu quay lại, quay hoàn thành một màn ảnh mới thôi.
Chẳng qua hầu như hôm nay mọi người đều biết có fans tới tham ban, bởi vậy tối qua những minh tinh có cảnh quay hôm nay đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cũng chính vì thế nên hôm nay không hề xuất hiện tình huống nào xấu hổ như là quên thoại.
Coi như ngẫu nhiên ánh mắt không đúng; dưới sự chỉ đạo của đạo diễn, bọn họ cũng sẽ phát huy ra được tiềm lực trước nay chưa từng có, ngộ tính vô cùng tốt, mỗi màn ảnh cơ bản đều chỉ cần quay một hai lần.
Sau một giờ quay chụp, cảnh quay này cũng xem như là đã hoàn mỹ kết thúc công việc.
Thời điểm quay phim, fans được đến hiện trường kích động cực kì, một đám bọn họ đều bụm miệng lại, sợ mình phát ra thanh âm ảnh hưởng đến việc quay chụp của mọi người.
Nhưng mà fans xem trực tiếp lại không có cái cố kỵ này, vẫn kêu kêu gào gào bình luận ầm ĩ.
Thời điểm thái hậu biểu diễn, phần bình luận đều khen biểu hiện của diễn viên gạo cội rất ổn định, biểu tình của từng chi tiết đều được xử lý rất tốt linh tinh vân vân; sau khi Đường Miên Miên tiến vào trường quay, nhóm nhan phấn bắt đầu liếm màn hình khen cô thịnh thế mỹ nhan; Đến lúc Quế ma ma và Hoa ma ma xuất hiện thì phần bình luận lại bắt đầu kêu gào nhận người quen "Bà ma ma này tôi biết, hồi trước có đóng cái phim..."
Thẳng đến lúc thái hậu, ma ma và Đường Miên Miên bắt đầu biểu diễn, người xem trực tiếp mới bắt đầu nghiêm túc xem xét nội dung cốt truyện.
Khi diễn, Đường Miên Miên thể hiện sự đối lập giữa thân hình yếu đuối mỏng manh vô lực và ánh mắt quật cường kiên định vô cùng xuất sắc, rất có sức dãn, kỹ xảo biểu diễn bùng nổ, khiến người xem trực tiếp hoàn toàn bị cuốn vào cảm xúc của nhân vật, mỗi một người đều nhịn không được bắt đầu kéo khăn tay, không còn vui cười như lúc mới bắt đầu nữa.
"Ô ô ô, rõ ràng tôi biết đây chỉ là hậu trường quay phim, còn chưa được cắt nối biên tập cảnh quay, chèn thêm hiệu ứng đồ họa, nhưng Đường Miên Miên vừa khóc, tôi liền nhịn không được mà khóc theo, mẹ, đây chính là kỹ xảo biểu diễn sao?"
"Hoa ma ma thật quá độc ác, tôi nhìn thôi cũng cảm thấy đau."
"Là đâm thật sao? Tôi thấy trán của Đường Miên Miên còn chảy mồ hôi lạnh kia kìa, đoàn phim tại sao lại ác như vậy, không sợ diễn viên bị uốn ván* sao?"
*Uốn ván: Một bệnh nhiễm trùng, thông thường, nha bào uốn ván xâm nhập vào cơ thể con người qua các vết thương sâu bị nhiễm đất bẩn, cát bụi, phân người hoặc súc vật, nhiễm nha bào qua các vết rách, vết bỏng, vết thương dập nát hoặc do tiêm chích nhiễm bẩn.
"Giả, đây đều là kỹ xảo biểu diễn, Miên Miên quá mạnh mẽ... A a a... Tôi biết là kỹ xảo biểu diễn, tôi còn là nhịn không được đau lòng thay..."
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Trăn: Nội tâm tự dưng có cái loại xúc động muốn giết cái bà Hoa ma ma này... Còn có, tên Phó Hâm kia thật sự quá quá chướng mắt...
Hay là đổi nghề sang làm diễn viên, sau đó biến tất cả đối tượng diễn tiếp theo của Đường Miên Miên thành mình...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.