Chương trước
Chương sau
Hải đảo lần này khá lớn, địa hình khá phức tạp, thảm thực vật phong phú, rừng cây rậm rạp, nhưng cũng chỉ như thế thì mới có càng nhiều thức ăn và đồ vật.

Đi vào trong khoảng hơn mười phút, Cố Tinh Thần đã bắt gặp hai loài thực vật có thể ăn được, hơn nữa ưu điểm của hải đảo là có rất nhiều hải sản có thể bắt, chủ yếu lần này phải giải quyết chính là vấn đề về chỗ ở.

"Tìm chỗ trống trải sạch sẽ để hạ trại là được."

Cố Tinh Thần vừa đi vừa nói.

Ngô Nhất Nam lại xen vào một câu: "Vậy bờ cát trên bờ biển không phải tốt nhất sao, vừa rộng rãi vừa sạch sẽ."

Có nhiêu đó thôi mà lên làm đội trưởng? Ngô Nhất Nam âm thầm khinh thường.

Cố Tinh Thần: "Vậy thì cũng phải tìm được bờ cát có thể cản gió, chỗ vừa nãy gió to đến mức bay nón luôn, nếu cảm thấy như vậy cũng được thì tôi không có ý kiến gì nữa."

Cậu dừng lại nhìn Ngô Nhất Nam, dáng vẻ không chút yếu thế làm cho Ngô Nhất Nam rất xấu hổ.

Cố Tinh Thần cứ như thế chờ hắn, cậu mới không ưa tính xấu này của hắn, làm như cậu muốn làm đội trưởng lắm không bằng, tốn công mà chả được tích sự gì, cậu cũng không phải kẻ ngốc.

"Thôi thôi thôi." Kiều Mộng Tâm lập tức phản đối: "Em cột tóc lên rồi mà còn bị tóc bay bù xù đầy mặt, buổi tối mà ngốc ở đó bị thổi xuống biển luôn thì xấu hổ chết."

Cù Linh cười rộ lên: "Mộng Tâm, chị cảm thấy trên mặt và bề ngoài của em nhìn gầy vậy thôi."

"Chị Linh." Kiều Mộng Tâm chu mỏ: "Đừng biết rõ mà còn nói to như vậy chứ."

Kiều Mộng Tâm vô tình phá vỡ bầu không khí gượng gạo, mọi người lập tức tươi cười, Ngô Nhất Nam cũng nhoẻn miệng cười một cách xấu hổ.

Khi đến buổi chiều, ánh nắng chói chang, Cố Tinh Thần không thể không dừng lại tìm một chỗ râm mát để nghỉ ngơi, thời gian dài đi bộ dưới nắng nóng sẽ dễ bị cảm nắng.

"Quá nóng, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."

Lần này, Ngô Nhất Nam cũng bị nóng điên nên cũng không nhảy ra nói chuyện nữa.

Tưởng Thư Dục do dự một lát, hắn ta nhìn đồng hồ thể thao trên cổ tay mình, trên mặt có vài phần lo lắng: "Bây giờ đã ba giờ, có khi nào đến tối mà chúng ta vẫn chưa tìm được chỗ để cắm trại không?"

Lê Chính Phi không nói gì, lúc nãy đẩy Cố Tinh Thần ra xong thì anh ta vẫn luôn yên lặng suốt đoạn đường đi, giống như cái máy hoàn thành nhiệm vụ, chỉ luôn cắm đầu đi theo đoàn người phía trước.



Ngô Nhất Nam liếc Cố Tinh Thần, khóe miệng che giấu ý cười.

Cù Linh nghiêng người dựa vào một cây đại thụ, khoanh tay ngang ngực, Cố Tinh Thần chưa kịp trả lời thì cô đã nói: "Không phải hồi nãy anh Ngô đã nói có thể hạ trại ở trên bờ cát à, nếu vẫn không được thì tìm một chỗ tránh gió bên cạnh bờ cát là được, dù sao khí hậu nơi này không lạnh, chỉ cần buổi tối không có chuột sâu rắn kiến thì không sợ."

Tưởng Thư Dục gật đầu: "Chị Linh nói có lý, vậy em không cần lo lắng nữa."

Kiều Mộng Tâm khẽ hừ lạnh, nghĩ thầm: Có khi nào hắn ta thật sự lo lắng đâu, lúc làm việc có bao giờ thấy hắn ta ra sức nhiều chứ.

Cố Tinh Thần không để ý tới bọn họ, cậu để bọn họ ở lại nghỉ ngơi còn cậu đứng lên tính đi xung quanh xem thế nào, coi coi có thể tìm được thức ăn gì không. Dù sao ngồi lại với nhau cũng rất gượng gạo, với lại còn đang thu hình nữa, cũng không thể nào thật sự cứ ngồi mãi một chỗ này được.

"Mọi người tự do hoạt động đi, bốn giờ chúng ta tiếp tục xuất phát, chú ý đừng để bị cảm nắng."

Cố Tinh Thần xách balo lên chọn đại một hướng để đi.

Ngô Nhất Nam lập tức đứng dậy, lúc thấy Kiều Mộng Tâm và Cù Linh đã đuổi kịp Cố Tinh Thần thì tức khắc dừng lại bước chân.

Lê Chính Phi đứng lên, vỗ vỗ quần, nói: "Tôi cũng đi dạo xung quanh một chút, hai người thì sao?"

Tưởng Thư Dục gật đầu: "Cùng đi đi anh Phi."

Mặc dù lần này là hoạt động tập thể nhưng rõ ràng cũng đã chia thành hai nhóm nhỏ để tiến hành hoạt động.

"Anh Tinh Thần, có phải anh đã phát hiện gì rồi không?" Kiều Mộng Tâm cười hì hì nói.

Cố Tinh Thần cho cô ta một ánh mắt khen ngợi: "Vừa này anh thấy có một cây dừa, không biết có thể hái trái dừa xuống được không đây."

Quả nhiên ba người đi chưa bao lâu thì đã thấy một cây dừa cao thẳng chót vót, trên cây treo lủng lẳng vài trái dừa lớn, vào buổi chiều nóng bức như này, không có gì ngon lành bằng được uống nước dừa tươi ngọt lành mát rượi.

Kiều Mộng Tâm liếm liếm môi: "Muốn uống quá à."

Cố Tinh Thần nhìn một vòng xung quanh, cậu nhặt một cục đá to bằng nắm tay lên rồi ngắm vị trí trên cây, sau đó dùng sức ném.

Bang.

Không trúng.

Kiều Mộng Tâm cũng học cậu lượm cục đá ném lên, nhưng độ chính xác của cô ta càng thấp hơn cậu, còn không chạm được vào lá cây.

Hai người ở đó cố gắng nửa ngày nhưng đều vô dụng.

"Để chị."

Cù Linh nói xong, cô lấy một bộ găng tay từ trong bao nhỏ của mình ra, cô đang mặc bộ đồ thể thao nên nhìn cực kỳ nhanh nhẹn.

Cố Tinh Thần chưa kịp hỏi gì thì đã thấy Cù Linh đi vài bước đến dưới cây dừa, tiếp đó bắt đầu leo cây.

Cây dừa vừa cao vừa thẳng, người bình thường không thể bò lên trên được. Nhưng Cù Linh tựa như con khỉ, tay chân thoăn thoắt lanh lẹ trèo lên, rất nhanh đã leo lên đến đỉnh.

Cô thò tay ngắt lấy trái dừa, may mà nhánh gần thân cây có ba trái dừa vừa đủ cho ba người các cô.

"Má ơi, chị Linh đúng là nữ thần của em mà, quá tuyệt vời!"

Mắt Kiều Mộng Tâm lung linh tỏa sáng, cô ta sùng bái nhìn Cù Linh.

Cố Tinh Thần cũng cười tươi như hoa: "Chị Linh quả là báu vật."



Bịch bịch bịch.

Ba trái dừa thi nhau rơi xuống đất, Kiều Mộng Tâm hoan hô một tiếng rồi chạy đến nhặt trái dừa.

Cù Linh nhanh chóng trượt xuống dưới, cô vỗ vỗ quần áo, tháo găng tay xuống rồi nhìn thoáng qua: "Nếu không mang đôi găng tay này thì chị không dám leo lên đâu."

Găng tay bị mài ra một lỗ nhỏ, nghĩ cũng biết nếu để tay trần leo lên thì chắc chắn sẽ bị tróc da ngay.

"Chị Linh, chị giỏi quá chừng, biết leo cây luôn, em quỳ bái chị."

Cố Tinh Thần trêu ghẹo.

Cù Linh cũng cười rộ lên: "Khi còn nhỏ chị ở nông thôn nên leo cây là kỹ năng cơ bản nhất, nếu ai mà không biết leo cây thì sẽ bị người ta ghét, không ai muốn chơi với đứa không biết leo cây hết."

"Anh Tinh Thần, chị Linh, hai người đừng tám nữa, mau nghĩ cách mở trái dừa ra đi nè."

Kiều Mộng Tâm ngồi xổm nửa buổi cũng không nghĩ ra cách nào để mở trái dừa, cô ta ném dừa xuống đất rất nhiều lần nhưng trái dừa vẫn không suy suyển chút nào.

Cù Linh nói: "Em làm vậy là không mở được trái dừa đâu, vỏ dừa cứng lắm."

Cố Tinh Thần ở một bên tìm kiếm trên đất, cậu chọn một cục đá hình bầu dục, tiếp theo bắt đầu cà cục đá trên một tảng đá lớn.

Vỏ dừa rất cứng, chỉ có thể dùng đồ vật sắc bén thì mới có thể mở ra, bây giờ trong tay cậu không có công cụ nên chỉ có thể cà ra một dao đá để xài. Nhưng cà dao đá là công việc cực kỳ tốn thời gian, cho nên cậu chọn cục đá không quá to, hình dạng đá cũng mỏng.

Ba người thay phiên nhau cà đá, cuối cùng thấy gần giống dao rồi thì Cố Tinh Thần mới bắt đầu mở trái dừa, cậu cũng may mắn thuận lợi mở ra được hai trái.

Tiếp đó cậu cầm trái còn lại, chớp chớp mắt, tươi cười trước màn hình rồi nói:

"Trái này sẽ để lại cho ba người kia, tôi tin chắc bọn họ cũng đã tìm được thức ăn rồi."

Kiều Mộng Tâm và Cù Linh chia nhau uống một trái dừa, bên trong có rất nhiều cơm dừa, vừa dẻo vừa thơm vừa ngọt, cực kỳ tươi ngon mát ruột.

Đến khi Cố Tinh Thần uống trái kia, Cù Linh lén chớp mắt với cậu, hai người đều nở nụ cười trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Uống xong nước dừa, Cố Tinh Thần lại cố gắng mở cả trái dừa ra, ba người cũng không màng hình tượng của mình mà ngồi xổm xuống cùng nhau đào cơm dừa bên trong ăn lấy ăn để. Cơm dừa bình dân nhưng vào lúc này cũng trở thành món ngon mỹ vị, ba người ăn sạch sẽ hai trái dừa, sau đó mới nhàn nhã đi trở về.

Ba người Lê Chính Phi đã sớm ngồi chờ tại chỗ, thấy ba người Cố Tinh Thần trở về, Ngô Nhất Nam vốn đang chờ đến mất kiên nhẫn và tức giận thì trong ngực hắn đã bị nhét một trái dừa lớn.

"Đây là do chúng tôi tìm ra, ba người uống đi."

Cố Tinh Thần không cho hắn cơ hội nói gì, cậu thật sự không muốn nghe hắn nói gì hết. Bị trái dừa va vào, Ngô Nhất Nam cũng đã quên hắn định nói gì mà nuốt nước miếng nhìn trái dừa.

"Làm sao mở ra đây?"

Cù Linh cười nói: "Chuyện này thì chúng tôi không giúp được rồi, tự nghĩ cách đi."

Lúc phá trái dừa thì dao đá đã bị hư mất, có trái dừa mà còn bắt người ta phải mở giúp, xin lỗi không rảnh nhé.

Cuối cùng trái dừa đó vẫn không mở ra được, Tưởng Thư Dục ôm trái dừa đi suốt đoạn đường, rốt cuộc tìm được một chỗ cản gió cạnh bờ cát để đặt chân.

Lúc bấy giờ, thời gian đã không còn sớm, sửa soạn lần nữa đã phải bắt đầu suy nghĩ giải quyết bữa cơm chiều.

Cố Tinh Thần nghĩ ngợi, sau đó sắp xếp cho mọi người:



"Như vậy đi, hai người ở lại nhặt củi nhóm lửa thuận tiện tìm kiếm xung quanh xem có thứ gì hoặc trái cây nào không, hai người đi bờ biển bắt cá, hai người đi chỗ nham thạch gần bờ biển nhặt sò ốc hàu."

Tiếp đó cậu lại nói: "Hai cô gái ở lại đi, nước biển lạnh lắm, phụ nữ đừng đi."

Cậu vừa nói xong, Ngô Nhất Nam xen vào: "Tôi với Tiểu Cố cùng một tổ vậy, chúng ta đi tới chỗ nham thạch, còn anh Phi và Thư Dục thì đi bờ biển bắt cá."

Hắn sắp xếp như thế cũng rất hợp tình hợp lý, Cố Tinh Thần cũng đồng ý, cậu dặn dò hai cô gái nên nhặt loại củi như thế nào, sau đó bốn người đều xắn ống quần lên ra bờ biển.

Bên phải chỗ cắm trại của bọn họ chính là khu vực nham thạch, Cố Tinh Thần thử kiểm tra nước, tuy rằng thời tiết chỗ này rất nóng nhưng khi chân giẫm vào nước vẫn có chút lạnh, tuy nhiên sau khi thích ứng thì chỉ cảm thấy mát mẻ thoải mái.

Cố Tinh Thần tập trung tìm kiếm trên vách nham thạch, thông thường trên vách của loại nham thạch này đều sẽ có nghêu hàu bám vào.

Quả nhiên, không bao lâu sau, cậu phát hiện rất nhiều hàu sống dán trên vách đá, cậu nhấc một phiến đá bên cạnh chân mình, phía dưới có vài con cua biển nhỏ chạy ra.

Nguyên liệu nấu ăn phong phú quá, đêm nay có đồ ăn ngon rồi.

Cố Tinh Thần vui vẻ thu hoạch một đám bỏ vào cái giỏ được đan từ lá cây do Kiều Mộng Tâm làm, cậu cũng không ngờ tay nghề của hai cô gái này tốt như thế, một người biết leo cây một người biết đan lá, cả hai đều là bảo bối.

"Tiểu Cố, mau qua đây."

Cố Tinh Thần nghe Ngô Nhất Nam lớn tiếng gọi mình, cậu ngẩng đầu lên thấy Ngô nhất Nam đang ở bên cạnh một tảng đá lớn vẫy tay với cậu: "Nơi này có rất nhiều hàu sống, mau qua đây."

Cố Tinh Thần không nghĩ nhiều, cậu bước nhanh qua đó, lúc đến trước mặt hắn thì thấy đúng là vách đá bên cạnh có rất nhiều hàu sống vây xung quanh, nếu đào toàn bộ xuống thì sáu người bọn họ sẽ ăn đến ói ra luôn.

Hai người lập tức bắt đầu ra sức đào đục, giỏ tre cũng dần dần nặng lên, thấy đã sắp quá tải nên Cố Tinh Thần định đem mớ này về trước rồi tính sau.

"Tôi cũng xong rồi, tới đây Tiểu Cố, tôi kéo cậu lên cho."

Không biết từ khi nào Ngô Nhất Nam đã bò lên trên nham thạch, hắn đưa tay ra cho Cố Tinh Thần với vẻ mặt tươi cười.

Cố Tinh Thần chần chờ một lát, cuối cùng vươn tay ra đưa cho hắn, đến khi chân cậu đạp lên trên nham thạch sắp sửa đi lên thì tay cậu bị trượt xuống, cánh tay cậu bị Ngô Nhất Nam buông ra.

Trong lòng cậu trầm xuống, cậu lập tức giơ tay bám vào tảng đá bên cạnh nhưng tảng đá quá trơn, lúc cậu ngẩng đầu ngã xuống, cậu nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ cùng với nụ cười quái dị của Ngô Nhất Nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.