"Thế cũng không được."
Phùng Tú Chi nói với thái độ kiên quyết:
"Nhưng nếu cháu cứ muốn đưa, tiền thì bác không nhận được, có thể đổi thành lương thực ấy."
Cũng đúng, bây giờ là thời đặc thù, không cho phép giao dịch tư nhân, chuyện ngầm trả tiền này không an toàn chút nào.
Cố Hoàn Ninh bèn đáp: "Vậy cháu đưa tiền cho bác, rồi bác đi mua, thế cũng giống nhau mà."
"Khác chứ." Phùng Tú Chi đẩy Trình Nghiên Châu: "Thằng ba, con nói đi."
Trình Nghiên Châu ngẫm nghĩ, chợt hiểu tại sao mẹ anh quyết định nhận tiền của thanh niên trí thức Cố, bèn gật đầu đáp: "Đúng là khác."
Cố Hoàn Ninh khó xử, cô làm gì có nhiều phiếu lương thực như vậy chứ.
Đương nhiên Phùng Tú Chi biết Cố Hoàn Ninh không kiếm được nhiều phiếu lương thực, mà bà có tính toán khác.
"Thế này đi, cháu nghe bác nói một cách này xem có được không."
Cố Hoàn Ninh gật đầu nghiêm túc: "Bác nói đi ạ."
"Bác cũng biết trong tay cháu không có nhiều phiếu lương thực như vậy, nên cháu xem xem có thể đưa từng phần một, mỗi tháng một lần.
Để đại đội trưởng làm chứng, đưa tiền cho ông ấy giữ, mỗi tháng chúng ta báo ông ấy một tiếng, rồi lại cùng tới cửa hàng mua lương thực."
"Như thế thì một tháng có thể tiêu hết tiền này."
¬ Cố Hoàn Ninh tính toán, chần chờ: "Có lẽ, một tháng không đủ."
Trình Nghiên Châu thực sự bắt đầu tò mò, không biết tiểu thanh niên trí thức Cố định đưa anh bao nhiêu tiền để trả hết hai ơn cứu mạng.
"Lúc cuối năm chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-yeu-kieu-thap-nien-70/3750299/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.