Sài Thụy Vân cũng nói:
"Khu nhà thanh niên trí thức chúng ta ấy, xấu từ trong bản chất thì không có, nhưng mỗi người đều có chút ý nghĩ riêng.
Chẳng qua đại đa số đều không thổ lộ tâm tình, ai gặp khó thì giúp đỡ một phen, chứ lúc thường vẫn nên giữ khoảng cách nhất định."
Cố Hoàn Ninh ghi nhớ kỹ kinh nghiệm người đi trước.
Cô lấy lọ đào vàng từ trong đống đồ mới mua ra, mời Triệu Hồng Anh mở: "Em mời các chị ăn."
Sài Thụy Vân liếc nhìn Triệu Hồng Anh một cái: "Hôm qua Hồng Anh còn nói nhớ mùi vị này lắm đấy."
Đã lâu Triệu Hồng Anh không cảm nhận được cảm giác được coi trọng như thế này.
Chị chỉ thuận miệng nói, không ngờ Cố Hoàn Ninh lại ghi nhớ trong lòng, còn mua để mời chị ăn.
Chị còn tưởng hai lọ hoa quả đó là quà Hoàn Ninh gửi nhà họ Trình.
"Ừ. Hồi nhỏ chị cảm thấy đào vàng ngâm là thứ ngon nhất trên đời."
Trên mặt Triệu Hồng Anh là nụ cười vui sướng rất chân thành.
Ba người chia nhau ăn một lọ đào vàng, coi như là ăn điểm tâm ngọt trước.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.
Lúc này Cố Hoàn Ninh mới biết lời Triệu Hồng Anh nói không sai.
Thịt kho tàu đựng trong chậu nhỏ, còn cá om đậu phụ đựng trong chậu lớn, ba người ăn thoải mái còn sợ quá no nữa ấy chứ.
Hơn một tháng không được ăn mặn, Cố Hoàn Ninh không kiểm soát được bản thân, ăn liền ba miếng thịt kho tàu mới dừng được.
Lúc ăn, Sài Thụy Vân nhắc tới Trịnh Diệu Cầm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-yeu-kieu-thap-nien-70/3750284/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.