Đám thanh niên trí thức từ các phòng khác lục tục đi vào sân.
Vì không muốn chuyện bé xé ra to, một thanh niên trí thức khuyên can: "Thanh niên Cố bị bệnh, mọi người thông cảm cho cô ấy đi."
Có người không phục:
"Tôi thông cảm cô ta, ai thông cảm cho tôi? Có lương thực nhà ai là gió thổi tới đâu chứ. Cô ta có thể ăn trứng gà hàng ngày, còn tôi đến cơm còn chẳng ăn đủ no đây."
Triệu Hồng Anh tức tới mức mặt đỏ bừng, lồng ngực không ngừng phập phồng, đưa mắt nhìn đám thanh niên trí thức một lượt.
Bọn họ hờ hững, dường như trong mắt chỉ nhìn thấy quả trứng gà kia, hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của một đồng chí ở chung sớm chiều với nhau.
Sự bất lực và mê mang lập tức tràn ngập trái tim Triệu Hồng Anh.
Hoàn Ninh chỉ bệnh chưa tới nửa tháng mà thái độ của mọi người đã như vậy.
Nếu sau này đổi thành mình, có phải cũng thuộc loại bị vứt bỏ như vậy không? Những đồng chí mà chị coi thành người nhà này, sẽ có ngày coi chị thành trói buộc.
Trời đầu xuân se se lạnh, Triệu Hồng Anh như bị giội một chậu nước lạnh lẽo từ đỉnh đầu xuống, ngực như thủng một lỗ, hở gió rét buốt.
Từ lúc Lưu Hiểu Linh đẩy cửa đánh sầm vào tường, Cố Hoàn Ninh đã tỉnh.
Lúc này cô không nhịn được quấn chặt áo ba-đờ xuy quân đội, gian nan đứng dậy.
Sài Thụy Vân vội vã chạy tới dìu cô: "Em còn bệnh, đừng cử động."
Cố Hoàn Ninh yếu ớt nói: "Không sao đâu ạ."
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-yeu-kieu-thap-nien-70/3750261/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.