Dùng nước dội lại tóc cô lần nữa, lúc thả chiếc gáo xuống, nhìn thấy hai cánh tay ngọc gác lên thành bồn tắm của Tần Tranh, Sở Thừa Tắc không nhịn được cúi người hôn khẽ lên vai cô một cái, hỏi: “Nàng nhắn với người gác cổng là có việc tìm ta à?”
Bờ vai truyền đến cảm giác ấm nóng ngưa ngứa, Tần Tranh run lên định né tránh nhưng nhớ ra cần bàn công việc nên quay lại. “Chẳng phải trước đó chàng thương nghị của Tống đại nhân là định tập kích quân Trần sao. Ta có một biện pháp “âm binh trợ giúp”.”
Phát hiện ánh mắt Sở Thừa Tắc đờ ra một giây, Tần Tranh cúi đầu, mặt đỏ bừng, vội rụt vào trong nước.
Sở Thừa Tắc đột nhiên nói: “Thấy hết rồi.”
Tai Tần Tranh đỏ ửng, cô lườm y một cái.
Sở Thừa Tắc thu nụ cười trên môi lại, quay lại chuyện ban nãy. “Nàng định để các tướng sĩ giả làm âm binh à?”
Người này tuy không đàng hoàng nhưng lúc nói chuyện chính sự, chỉ cần nói nửa đầu là y có thể đoán được nửa sau.
Tần Tranh gật đầu, bảo: “Hôm nay khi đi giám sát tiến độ đào sông ngầm, ta nghe dân làng nói gần đó có một ngọn núi, ban đêm toàn là quỷ làm dân làng ai cũng kinh sợ. Ta nghĩ chúng ta có thể dùng lửa quỷ làm nhiễu loạn tầm mắt của quân Trần, nhân cơ hội tập kích khiến chúng tưởng là âm binh.”
Trước kia Sở Thừa Tắc cũng từng nghe qua chuyện lửa quỷ, cũng tận mắt chứng kiến, phần lớn là gần những bãi tha ma. Người đời đều kính sợ nhưng y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/479121/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.