Chương trước
Chương sau
Lý Tín quăng những bài thi từ ca phú mà văn nhân Biện Kinh thóa mạ hắn xuống dưới chân lão thần kia. “Ngươi nhìn xem, những kẻ chỉ biết đọc sách thánh hiền kia đang đổ tội lên đầu trẫm thế nào! Trẫm phải tru di cửu tộc chúng!”
Lão thần nhìn những dòng chữ cay nghiệt mắng chửi Lý Tín, nói: “Bệ hạ, càng làm thế thì càng mất lòng dân, như thế là đúng y của kẻ địch rồi.”
Lý Tín lạnh giọng quát. “Vậy ngươi nói phải làm thế nào đây?”
Lão thần có khuôn mặt già nua nhăn nhó như vỏ cây tùng nhưng đôi mắt lại sắc như mắt chim ưng. “Quân đang đóng ở Hộ Châu là quân dưới quyền của đại hoàng tử, người không đành lòng đẩy đại hoàng tử ra cũng được, nhưng chẳng phải còn một Thẩm Ngạn Chi sao?”
Mắt Lý Tín lập tức sáng lên. “Ý của ngươi là đổ hết chuyện quật lăng mộ lên đầu Thẩm Ngạn Chi?”
Lão thần đáp: “Đúng vậy. Vừa hay hắn và hoàng tộc Sở thị có mối thù đoạt thê tử, đồn ra ngoài không sợ bách tính không tin.”
Lý Tín cười to: “Hay! Vậy cứ để họ Thẩm và họ Sở cắn nhau đi!”
Tiểu thái giám dâng trà bên cạnh cúi đầu im lặng nhưng thật ra đang âm thầm liếc nhìn lão thần vừa hiến kế một cái.
——
Đêm đó, có bức mật thư gửi đến tay Thẩm Ngạn Chi.
Hắn đọc thư xong, khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười lạnh, trông thật đáng sợ dưới ánh nến chập chờn. “Muốn để bản thế tử làm con dê thế tội à, cũng phải xem xem hai đứa con trai ngoan của ông có chịu hay không đã.”
Hắn đốt bức thư trên ngọn nến, lạnh lùng nhìn nó cháy rụi rồi ra lệnh: “Đi gặp đại hoàng tử.”
Từ khi đội quân giả vờ tấn công Hộ Châu bị chụp mũ đào hoàng lăng, phe cánh của nhị hoàng tử lại được dịp đè ép đại hoàng tử.
Đại hoàng tử thầm oán trách Thẩm Ngạn Chi nhưng càng giận chủ tướng dẫn đội quân kia. Tự nhiên chạy đến Long Cốt Sơn làm gì để rơi vào bẫy của người ta. Lúc này, nghe Thẩm Ngạn Chi cầu kiến, hắn bắt Thẩm Ngạn Chi phải đợi nửa canh giờ mới chịu cho vào.
Gặp Thẩm Ngạn Chi, câu đầu tiên là: “Mưu kế của Thẩm Ngạn Chi thật là hay, bản vương rơi vào tình cảnh như thế này ngươi hài lòng rồi chứ.”
Thẩm Ngạn Chi chắp tay nói: “Tương Vương điện hạ bớt giận. Hạ quan và điện hạ đứng trên một con thuyền, há có thể làm hại điện hạ? Dư nghiệt triều trước tự đào hoàng lăng ô miệt điện hạ là điều hạ quan cũng không ngờ tới.”
Đại hoàng tử được phong là Tương Vương.
“Nhưng hạ quan cho rằng đội quân của Kim tướng quân đụng phải quân Sở ở Long Cốt Sơn, vậy có nghĩa chúng đã ở trên đó từ trước.” Thẩm Ngạn Chi nói xong, nhìn đại hoàng tử.
Đại hoàng tử cau mày. “Ý của ngươi là dư nghiệt của triều trước sớm đã muốn đào hoàng lăng nhà chúng?”
Thẩm Ngạn Chi gật đầu: “Đúng vậy. Dư nghiệt triều trước một mạch đoạt được bốn thành, quân đội trong tay thoáng chốc tăng nhanh, nghe nói chúng trị quân rất nghiêm, không được quấy nhiễu bách tính, vậy lấy bạc đâu ra mà nuôi quân? Theo ý thần, dư nghiệt triều trước vốn âm thầm đi đào hoàng lăng, muốn dùng vàng bạc châu báu trong đó để nuôi quân, không may bị Kim tướng quân đụng phải nên mới tiện thể đổ tội danh này lên đầu ông ấy.”
Đại hoàng tử nghe xong thì vỗ bàn thật mạnh. “Khốn nạn! Bọn chúng dám hại ta thê thảm như vậy!”
Thẩm Ngạn Chi thuận thế an ủi. “Điện hạ đừng giận. Vàng bạc chôn cùng đều có dấu ấn, nếu chúng muốn sang tay thì không thể bán chút ít được. Đợi số lượng lớn vàng bạc châu báu có dấu ấn hoàng gia xuất hiện, ta lần theo manh mối là có thể tóm được chúng, để người trong thiên hạ thấy kẻ quật mộ tổ tiên minh là người thế nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.