Thấy thần sắc cô đã bình tĩnh lại, y hỏi: “Không sợ à?”
Tần Tranh xua tay. “Chàng đến từ ba trăm năm trước, ta đến từ ngàn năm sau, kẻ tám lạng người nửa cân, sợ gì chứ?”
Mọi bí mật đã bại lộ, Tần Tranh cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có. Cô hỏi: “Chàng đến đây từ khi nào thế?”
Sở Thừa Tắc cụp mắt nhìn dáng vẻ chống cằm của cô, như chìm vào trầm tư. “Hôm quân phản loạn công phá thành Biện Kinh, lúc nàng đâm thống lĩnh cấm quân, ta vừa tỉnh lại.”
Y nhớ vì quanh năm chinh chiến, trên người có nhiều vết thương trí mạng, lại hay dùng phương thuốc cực mạnh nên cơ thể bị tổn thương nặng, chỉ mới hai tám tuổi đã thành ngọn đèn cạn dầu.
Trước nhắm mắt, y nghe thấy trong ngoài tẩm điện đều là tiếng khóc lóc bi thương. Thời thế đã thái bình, đời y nhân duyên lạnh nhạt, cũng không có vướng bận.
Nhưng chỉ thoáng cái, tiếng khóc lóc kia đã biến thành tiếng kêu gào thê lương, những âm thanh ấy cứ níu lấy y, khiến y không thể đi về phía bóng tối vô tận nữa mà phải tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra là ba trăm năm sau.
Vương triều mà y lỡ tay sáng lập năm xưa, đứng sừng sững ba trăm năm, giờ là lúc nó chao đảo.
Y buộc phải tiếp nhận thân phận của thái tử Đại Sở, dẫn theo vị thái tử phi kia đào vong, dẫn đến những chuyện xảy ra sau này.
“Hoài Chu là tên chữ của chàng khi xưa à?” Tần Tranh cảm nhận được y thất thần nên đưa tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/479099/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.