Sở Thừa Tắc có thể cảm nhận được cô đang hoài niệm nơi ấy nên không lên tiếng, tuy nhiên bàn tay đang nắm tay cô thì siết chặt hơn. Tần Tranh cũng cảm nhận được. Cô quay đầu qua, nhìn y. “Trước kia ta hỏi chàng có từng đọc một quyển truyện tên là “Hầu môn quý phụ” là vì ở thế giới của ta, thế giới này vốn tồn tại trong một cuốn sách, ta cứ tưởng chàng cũng giống ta, xuyên vào trong sách.” Sở Thừa Tắc nghe đến đây thì cau mày. “Cuốn sách?” Tần Tranh gật đầu. “Tuy nhiên hiện nay có rất nhiều chuyện không giống trong sách nữa. Trong sách, hai chúng ta đều chết trong trận cung biến ở Biện Kinh còn người thay gia tộc lật lại oan sai, cuối cùng gả vào hầu phủ mà tronga nói chính là tam cô nương của Bắc Lương đô hộ phủ.” Tần Tranh dừng một chút, nhớ ra đến giờ y chưa từng kể về chuyện của mình thì hỏi: “Hoài Chu cũng từ không gian khác đến đây ư?” “Không phải.” Sở Thừa Tắc ôm cô, áp mặt cô vào lồng ngực để cô không nhìn thấy được biểu cảm của y lúc này, khi ấy giọng mới trở nên binh tĩnh. “A Tranh còn trở về đó không?” Tần Tranh ngây người một chút mới hiểu ra y nói trở về là trở về đâu. Một tay cô vân vê đường chỉ thêu hoa văn tường vân trên áo y, chậm rãi đáp: “Không trở về được nữa.” Cô còn không biết làm thế nào mình đến đây thì nói chi đến chuyện trở về. Đọc t???ệ? ch?ẩ? khô?g q?ả?g cáo # ?RÙ ??R?YỆ?.?? # Nghe câu trả lời của cô, dường như sống lưng cứng đờ của Sở Thừa Tắc được thả lỏng. Y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, nói: “Vậy thì cứ ở lại đây. Qua ngàn năm nữa, hoặc có lẽ không cần lâu như thế, nơi này sẽ giống như nơi mà nàng nói.” Tần Tranh không khỏi bật cười. Nếu thật có ngày đó thì cô cũng không nhìn thấy được. Tuy nhiên cô vẫn “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Nơi mà Hoài Chu sống trước kia như thế nào?” Người này luôn có vẻ lạnh lùng hờ hững, Tần Tranh khó mà không hoài nghi phải chăng y là một kẻ tu tiên. Sở Thừa Tắc như chìm vào trong hồi ức, giọng thản nhiên, lãnh đạm: “Chiến loạn tứ bề, ngoại xâm lăm le, bách tính còn khổ hơn hiện nay.” Tần Tranh không ngờ thế giới mà y sống trước kia lại không an bình như thế, vậy nên có thể giải thích được tại sao y lại tinh thông binh pháp đến vậy. Nhưng dù có không tin quỷ thần đi nữa mà cả gan đến dám trực tiếp đào mộ người ta lấy của cải chôn theo thì… Tần Tranh đột nhiên rất muốn tìm hiểu phong tục ở nơi ấy. Cô do dự lên tiếng. “Ở chỗ chàng, đào mộ người ta là chuyện bình thường à?” Sở Thừa Tắc. “…Cũng không hẳn.” Tần Tranh nghĩ: Y đã chuyển hết vàng bạc châu báu trong lăng mộ ra rồi, giờ có bảo đưa về lại thì cũng chẳng ra sao, thôi thì nghĩ cách làm thế nào xử lý nó vậy. Cô thương lượng với y: “Những vật dụng làm bằng vàng bạc kia đa số đều có dấu hiệu, một khi tuôn ra thị trường, ta sợ bị người phát hiện nên vốn định sai người nung ra rồi nấu lại. Nhưng có những thứ quý ở chỗ thủ công tinh xảo và lâu đời, nấu chảy cũng chẳng được bao nhiêu.” Hơn nữa vàng bạc có thể nấu chảy chứ đồ sứ, đồ ngọc bị hư hao sứt mẻ chút thôi mà không còn giá trị nữa. Sở Thừa Tắc đáp: “Một số ít có thể bán ra chợ đen, số còn lại vận chuyển đến Tây Vực bán.” Các nước ở Tây Vực rất có hứng thú với đồ từ Trung Nguyên nên sẽ bán được giá. Tần Tranh cảm thấy cách mà y nói là một biện pháp tốt. Những đồ vật lâu đời, lại là vật chôn cất của hoàng gia, một khi bán ra sẽ có một đống người tranh nhau mua, ở chợ đen biết đâu còn tăng giá gấp mấy lần, thời gian trung chuyển tuy dài nhưng bạc mang về càng nhiều. Không thể không công nhận, cách rửa tiền này thật là cao tay. Tìm ra cách xử lý đống đồ kia, Tần Tranh nhớ đến quyển tiểu thuyết trộm mộ mà mình đọc ở kiếp trước, thuận miệng hỏi: “Có cần tìm một cao tăng làm phép xong mới sang tay những đồ vật kia không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]