Cô ôm cuốn “Nông kinh”, đang định trở lại chỗ của mình thì bàn tay trên mái tóc bắt đầu trượt dần xuống, ấn vai cô lại.
“Hả?” Tần Tranh quay lại nhìn Sở Thừa Tắc.
Y hơi cúi người, hít hà trên mái tóc cô, giọng trầm thấp. “Nàng dùng mùi hương gì mà thơm thế?”
“Hương?” Tần Tranh giơ tay lên hít hít. “Chàng nói mùi xà phòng à?”
Cô đột nhiên nhoài tới, khụt khịt mũi như con thú nhỏ, ngửi mùi hương trên người y. “Mùi xà phòng thôi, trên người chàng cũng có mà.”
Tóc rơi xuống phất qua khuôn mặt Sở Thừa Tắc. Lành lạnh, ngưa ngứa.
Sở Thừa Tắc chỉ khẽ mỉm cười nhưng đáy mắt thì không trong trẻo như nụ cười khẽ trên môi.
Y cũng dùng xà phòng, biết nó có mùi gì, không thể là mùi ấy được.
Trước kia y phát hiện trên người cô có một mùi hương thanh mát, y cứ tưởng cô ở trong cung dùng hương liệu gì quý giá nên lâu ngày không tan.
Nhưng đến Thanh Châu, cô không mặc lại bộ y phục lúc xuất cung mà trên người vẫn có mùi hương ấy, vì thế y mới hỏi.
Tần Tranh ngửi xong định lùi lại nhưng bị y dùng tay đè lại, môi in thẳng vào môi y.
Cô kinh ngạc “a” lên một tiếng, trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mặt.
Hai mắt y nhắm lại, kiên nhẫn mút lấy cánh môi mềm của cô, ngay cả đầu lưỡi đi thăm dò cũng rất dịu dàng, rất dễ nhen cháy dục vọng đang lẩn trốn trong bóng đêm.
Cuốn “Nông kinh” rơi xuống đất.
Hàng mi Tần Tranh run liên hồi, lúc đầu tay cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/479077/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.