Tướng lĩnh nghẹn ngào gật đầu. “Tên thái tử kia cực kỳ xảo trá, cư nhiên đóng giả nhóm tàn quân áp tải lương thực của chúng ta trước kia, nửa đêm đến kêu cửa. Mạt tướng… trúng gian kế của chúng!”
Hắn không kể tường tận từng chi tiết nhưng Đổng Đạt – vị tướng từng trải qua trăm trận – nghe thế bèn thở dài một hơi. Cổng thành đã mở ra, đối phương chỉ cần trong ngoài phối hợp, Mạnh Quận dù có vững như thành đồng cũng trở thành miếng thịt trong chén người khác.
Hắn nói với giọng bi ai. “Đám ranh con kia, trước đó đoạt Từ Châu cũng giở trò lừa bịp lão phu như thế! Lần này dù có bỏ mình tại đây, ta cũng phải khiến chúng mất một lớp da!”
Quận trưởng Mạnh Quận nghe nói cửa thành đã thất thủ thì sắc mặt đã xám ngoét, lúc này nghe Đổng Đạt nói thế thì giống như tìm được phao cứu mạng, nói: “Theo ta thấy, Sở thái tử chỉ dám đánh lén chứ nếu trực tiếp đối kháng thì chưa chắc đã địch lại Viễn Đạt huynh. Viễn Đạt huynh có thể chiến đấu với chúng ở trong thành, ta đến giữ kho lương trước, nếu có gì bất trắc sẽ đốt kho lương, như thế có thể khiến chúng tốn công sức mà không chiếm được gì.”
Mạnh Quận là địa bàn của hắn, để hắn đi giữ kho lương cũng không có gì không ổn nên Đổng Đạt lập tức chắp tay vâng lệnh.
Hai người chia thành hai đường, quận trưởng dẫn theo tướng giữ thành cùng đi đến kho lương, Đổng Đạt thì đến cửa thành chặn Sở Thừa Tắc.
——
Lúc Sở Thừa Tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/479062/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.