Bấy giờ tỷ muội Lục gia mới ngồi xuống. Lục Cẩm Hân cũng chỉ mới nhìn thấy Tần Tranh một lần, lúc đó cô đầu bù tóc rối, nếu người khác không nói đó là thái tử phi thì nàng ta còn tưởng là mỹ nhân nào đó bị biếm làm nô lệ đi phục dịch khổ sai chứ. Hôm nay gặp lại, Tần Tranh mặc áo gấm, không hề trang điểm cầu kì nhưng cũng đủ khiến nàng ta phải xuýt xoa. Sau khi ngồi xuống, lúc Tần Tranh nói chuyện với Lục Cẩm Nhan, nàng ta luôn lén đưa mắt nhìn hai người. Nhan tỷ tỷ xinh đẹp, thái tử phi nương nương cũng xinh đẹp! So sánh hai người, nàng ta phát hiện thái tử phi càng đẹp hơn. Vì thế, về sau nàng ta cứ lén nhìn thái tử phi, cảm thấy thái tử phi giống như là người bước ra từ trong tranh vậy. Trước nay Lục Cẩm Nhan không phải người hùa theo người khác. Nàng ta vốn là thái tử phi điều động nội bộ, chỉ có người khác hùa theo nàng ta thôi nhưng nghĩ đến mục đích chuyến đi này, nàng ta đành khéo léo nói: “Thẩm thẩm của muội đi sớm, đường thúc thường ngày không quá quan tâm đến con cái, Hân nha đầu ham chơi, nghe nói muội đến Thanh Châu nên đòi đến tìm thiếp chơi, thế là đường thúc cũng sai người hộ tống nó đến đây. Hiện nay đang lúc chính sự bận rộn, bọn muội đã làm phiền điện hạ và nương nương rồi, trong lòng cũng cảm thấy áy náy lắm. Nghe nói đêm qua mưa lớn làm sạt lở núi, Lục gia còn có vài cửa hàng vải vóc, lương thực ở vùng Giang Hoài này, đại bá của muội đã đi điều hàng hóa về, mong là góp chút sức mỏng cho bách tính Thanh Châu, chia sẻ nỗi lo với điện hạ và nương nương.” Cửa hàng vải vóc, lương thực mà nàng ta nói chính là những cứ điểm ngầm mà Lục gia lưu lại trước kia, còn những tài sản ngoài sáng thì đã bị triều đình phong tỏa hết rồi. Tần Tranh hơi bất ngờ. Những lời này của Lục Cẩm Nhan chứa đựng hai ý: Một là Lục Cẩm Hân đến không phải để kết thân, thậm chí lý do đến cũng đã tìm xong, đến Thanh Châu là để tìm tỷ tỷ chơi. Hai là Lục gia ở kinh thành cũng muốn được làm việc cho Sở Thừa Tắc. Gặp thiên tai thế này, nạn dân thiếu nhất chính là lương thực và quần áo, Lục Cẩm Nhan nói đại bá của mình đã đi điều hàng hóa đến có nghĩa là nôn nóng muốn giúp Sở Thừa Tắc giải quyết tình hình nguy cấp này. Thái độ của Sở Thừa Tắc với Lục gia ở kinh thành thế nào, Tần Tranh không rõ lắm nhưng dù gì đó cũng là nhà ngoại của y trên danh nghĩa, chỉ cần người nhà họ Lục không sinh sự thì Sở Thừa Tắc sẽ không bạc đãi họ. Bây giờ y dùng người của Lục gia Dĩnh Châu nhưng lại không dùng người của Lục gia kinh thành, hẳn là cũng có dụng ý của mình. Tần Tranh nói: “Các muội có lòng rồi. Lục gia là thế gia trăm năm, cốt cách không giảm, Lục thái sư yêu nước thương dân, Lục gia nay thừa kế cốt cách của thái sư, đó là may mắn của Đại Sở. Đợi điện hạ về, ta sẽ nói với ngừi chuyện này.” Nói xong cô bèn sai người thưởng cho hai tỷ muội một đôi vòng tay. Lục Cẩm Nhan tạ ơn, lúc ngẩng đầu lên nhìn Tần Tranh thì trong mắt mang theo chút thăm dò. Những lời Tần Tranh nói có thể gọi là rất kín kẽ, khen Lục gia rồi khen Lục thái sư làm đẹp lòng họ. Nếu là người không tinh ý, e là đã mang ơn cô rồi. Nhưng ngoại trừ khen Lục gia, trong lời của cô không còn thứ gì khác, chỉ nói sẽ báo lại với thái tử chứ hoàn toàn không cho họ một câu chắc chắn. ngôn tình ngược Lục Cẩm Nhan và Tần Tranh trước kia không qua lại với nhau, chỉ gặp vài lần trong những bữa tiệc, lúc đó Tần Tranh nghĩ gì, Lục Cẩm Nhan nhìn mặt là đoán được ngay nhưng bây giờ lại không thể nhìn thấu. Lúc họ ra về, mưa càng lớn hơn. Tần Tranh vốn định giữ họ lại nhưng Lục Cẩm Hân sợ gặp phải thái tử, mặt tái mét, không ngừng kéo áo Lục Cẩm Nhan. Lục Cẩm Nhan khéo léo từ chối, Tần Tranh bèn sai người đưa họ ra khỏi phủ. Trước khi lên xe ngựa, Lục Cẩm Nhan quay lại nhìn một cái. Gió lạnh thổi qua khiến lọn tóc dính vào mặt nàng ta. Thần sắc của nàng ta lúc này vừa thương cảm lại mang theo chút hâm mộ. Lục Cẩm Hân thấy nàng ta đột nhiên dừng lại nên quay sang hỏi: “Sao thế, Nhan tỷ tỷ?” Lục Cẩm Nhan thu mắt về. “Không có gì, chỉ đột nhiên cảm thấy bị vây ở chỗ cũ chưa hẳn là những người trong cuộc năm đó.” Thuở thiếu thời, nàng ta thích một người, tuy nhiên ánh mắt của người đó chưa bao giờ nhìn thấy nàng ta. Nàng ta vẫn luôn cho rằng mình rất tỉnh táo, hôm nay mới biết mình mới là người ôm quá khứ, mơ màng sống qua ngày. Lục Cẩm Hân không hiểu ý nàng ta, hoang mang hỏi: “Nhan tỷ tỷ đang nói gì vậy?” Lục Cẩm Nhan khẽ mỉm cười. “Thì đột nhiên hâm mộ thái tử phi nương nương mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]