Bà vú hầu hạ bên cạnh Lục Cẩm Hân nhiều năm, chưa từng bị người ta làm mất mặt như thế nên có vẻ hơi lúng túng khó xử. “Cẩm Nhan cô nương nói gì…" 
Lục Cẩm Nhan khẽ thốt ra một câu: “Làm nô tài thì phải giữ bổn phận của nô tài. Thẩm thẩm của ta mất sớm, trước kia ít qua lại với Dĩnh Châu, không biết các người hầu hạ Cẩm Hân thế nào không nói, bây giờ ở ngay trước mắt ta, nếu còn vượt qua bổn phận, ta không ngại thay muội muội dạy dỗ nô tài đâu.” 
Những lời quở trách cứng rắn này nói ra, mặt bà vú tái xanh, thầm oán thán trong bụng nhưng ngoài mặt lại không dám nói gì. 
Lục Cẩm Nhan đứng dậy, nắm nay Lục Cẩm Hân, ra chiều ghét bỏ: “Khóc như con mèo ướt vậy, vào phòng ta rửa mặt đi.” 
Bà vú định đi theo nhưng Lục Cẩm Nhan quét mắt một cái khiến bà ta không dám nhúc nhích. 
Lục Cẩm Nhan nói: “Các ngươi đừng đi theo, chẳng lẽ ta sẽ ăn thịt muội ấy sao mà sợ.” 
Bà vú sượng sùng. Đợi Lục Cẩm Nhan dắt Lục Cẩm Hân đi xa thì mới nhổ một cái. “Ta biết ngay là Lục gia ở kinh thành không tốt lành gì mà! Lúc trước thái sư còn đó, họ cao cao tại thượng thì thôi không nói, bây giờ còn làm giá gì chứ? Cũng chỉ có tiểu thư là ngây thơ tin cô ta thôi, không chừng sau lưng bị chê cười thế nào không biết.” 
Nếu nói Lục gia là một cây đại thụ thì trước kia Lục gia ở kinh thành có thể nói là gần như toàn bộ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/479043/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.