Ngón tay Sở Thừa Tắc khẽ lướt qua gương mặt cô. “Tại sao không nghĩ bởi vì nàng mà ta mới thích dung mạo này?”
Những lời này mang hàm ý quá lớn khiến nhất thời Tần Tranh không kịp phản ứng lại.
Sở Thừa Tắc nhìn cô, tiếp tục nói: “Phật dạy: Ái bất trọng, bất sanh Ta Bà; niệm bất nhất, bất sanh Tịnh Độ. Ta Bà hay Tịnh Độ đều là nàng.” (Sanh ra ở cõi Ta Bà là vì dục ái quá nặng, lòng không tạp nhiệm thì mới đến được cõi Tịnh Độ).
Tần Tranh không hiểu Phật pháp nhưng nhìn biểu cảm của Sở Thừa Tắc, đột nhiên cảm thấy hình như là y đang bày tỏ.
Chút bất an trong lòng được xoa dịu vỗ về, cô quyết định đợi khi nào có thời gian, lật Kinh Phật xem thử câu ấy có ý nghĩa gì.
Sở Thừa Tắc tiếp tục giúp cô lau tóc, ánh mắt sâu thẳm trầm lắng như mang theo hơi thở dài. Y nói: “Thay quần áo đi.”
Lúc này Tần Tranh mới ý thức được mình còn mặc bộ quần áo ướt nhẹp khi nãy, khuôn mặt khó khăn lắm mới bình thường trở lại lập tức nóng lên lần nữa.
Cô vội vội vàng vàng đi ra sau bình phong thay quần áo.
Buổi sáng hôm ấy họ mất quá nhiều thời gian, lúc người hầu đi vào thu dọn phòng tắm, phát hiện bên cạnh bồn tắm có vết nước tràn ra thì mặt ai nấy đều nở nụ cười trộm như hiểu rõ tình hình.
Đương nhiên Tần Tranh biết họ đang cười gì, mới sáng ra đòi tắm rửa, kết quả tắm lâu như vậy…
Tuy là một sự hiểu lầm nhưng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/479030/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.