Sau núi, Tần Tranh rùng mình một cái.
Lâm Chiêu quan tâm cô, nói: “A Tranh tỷ tỷ, có phải đến chiều tối nên bị lạnh không?”
Tần Tranh chà chà cánh tay. “Không sao.”
Sau khi đóng cọc, đợi cả buổi chiều, lại đốt lửa hong cho khô, cuối cùng vôi vữa đổ vào hố cũng cứng lại. Cột dây cáp sắt vào cọc xong, sợi dây thừng trước kia làm cáp chính nay lại được dùng để làm dây dẫn.
Người của Lục gia mang một cái lồng sắt lớn đến, chất những bao lương thực vào lồng, dùng dây dẫn cột lại, mấy người Tần Tranh kéo đến bên này, tháo ra dỡ gạo xuống xong thì bên kia lại dùng dây dẫn kéo lồng sắt về bên đó, tiếp tục chất lương thực vào.
Người của Kỳ Vân Trại thấy đã có lương thực thì ai nấy đều cười đến mang tai.
Lâm Chiêu lập tức chỉ một số người. “Các huynh mau vác gạo về trại để tối nay mọi người được ăn một bữa no nê!”
Đám trai tráng Kỳ Vân Trại mỗi người vác hai bao gạo lớn trên vai, bước chân nhẹ như bay.
Lương thực vận chuyển qua bằng cáp treo đã chất thành đống như tòa núi nhỏ. Lồng lương thực cuối cùng được dỡ xuống, phía đối diện truyền đến vài tiếng huýt.
Sau khi đáp lại vài tiếng, Lâm Chiêu quay qua nói với Tần Tranh. “Dương Nghị ca nói số lương thực này đủ để chống đỡ được nửa tháng, tạm thời họ sẽ không về sơn trại mà ở ngoài sẽ tiện hơn.”
Tần Tranh nghe thế cũng không thấy bất ngờ, hiển nhiên đây là ý của Sở Thừa Tắc.
Lâm Chiêu nói: “Trời sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/478968/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.