Chương trước
Chương sau
Vốn còn muốn cắn thêm chút nữa nhưng vì ngại nên cô thả bàn tay che mắt y ra rồi thối lui.
Quả nhiên Sở Thừa Tắc lập tức mở mắt ra ngay khi cô thả tay, đôi mắt ấy tối mịt và sâu thẳm, Tần Tranh còn chưa kịp ngồi trở lại thì cánh tay đã bị y kéo tới.
Cả người cô như nhào vào lòng Sở Thừa Tắc, phải chống một tay lên lồng ngực y mới có điểm tựa.
Một tay y nắm cằm cô, tay kia cố định sau gáy cô, cả người trông mạnh mẽ và nguy hiểm nhưng lời nói thì lại mang tính chất thương lượng. “Ta hôn lại nhé?”
Hàng mi dài của Tần Tranh khẽ run run. Dưới ánh nhìn chăm chú của y, cô không biết sao mình lại gật đầu.
Lúc đôi môi của Sở Thừa Tắc nhoài tới, cô còn an ủi mình là không có gì đáng sợ cả, lần trước chẳng phải cũng hôn rồi ư?
Nhưng sau đó, Tần Tranh nhanh chóng cảm nhận được đầu óc mình như vỡ tung.
Lần này y không chỉ hôn nhẹ một cái rồi thôi. Ban đầu, lúc hôn môi cô thì còn dịu dàng, lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, liếm láp khiến đầu óc cô mơ mơ màng màng. Nhưng lúc y tách hàm răng của cô ra thì nụ hôn dần thay đổi tính chất, rào rạt và mạnh mẽ như thể sự dịu dàng trước đó chỉ là để dụ cô thả lỏng, dâng mình thành bữa tiệc cho con thú dữ thưởng thức.
Tần Tranh không chịu nổi muốn né tránh nhưng bàn tay giữ sau gáy cô quá mạnh, sức của cô không tránh thoát được.
Bàn tay đang nắm cằm cô bỗng thả lỏng ra, vòng qua eo cô nhấc lên, cô được đặt ngồi lên đùi, đối mặt với y, lưng tựa vào chiếc bàn, sau đó bị y đè ra hôn đủ.
Lúc hôn xong, Tần Tranh mệt đến nỗi không thở được, vạt áo bị kéo lỏng lẻo, môi cũng sưng phồng lên.
Phần cổ áo của Sở Thừa Tắc cũng bị cô níu xộc xệch hết cả.
Hai người đều ngẩn ra.
Ngoài cổng vang lên tiếng động, có lẽ là Lư thẩm đã trở lại. Tần Tranh gần như là nhảy bật dậy đóng cửa rồi quýnh quáng sửa sang lại quần áo của mình.
Rõ ràng là phu thê đường đường chính chính mà cứ như là vụng trộm vậy.
Trước kia Tần Tranh đọc tiểu thuyết, xem phim, cứ nghĩ hôn nồng nhiệt đến nỗi lên giường chỉ là người ta viết thế, nhưng bây giờ bản thân được trải nghiệm, xong xuôi nghĩ lại thì vẫn cảm thấy mơ màng.
Chỉ hôn một cái mà thôi, sao lại thành thế này nhỉ?
Lúc đi ngủ, cô len lén nhìn Sở Thừa Tắc – vẫn nghiêng người ra ngoài mà ngủ như bình thường – rồi lẳng lặng kéo chăn lên, quay vào trong ngủ.
——
Ngày hôm sau, Tần Tranh bèn ra sau núi khảo sát địa hình, Sở Thừa Tắc phải huấn luyện cho đội quân mới của mình nên chỉ định vài người có võ công khá trong trại đi theo hộ tống cô.
Lâm Nghiêu nghe nói thế cũng phái Phùng lão quỷ theo hỗ trợ. Dù gì lão cũng là người am hiểu các công trình nhất sơn trại, cũng rất rành rõi địa thế nơi này, có thể sẽ giúp được Tần Tranh.
Lâm Chiêu cũng dẫn Hỉ Thước đi theo hỗ trợ, nhưng chủ yếu là lòng rất tò mò, muốn biết làm thế nào có thể xây được cái cầu treo giữa hai vách núi cách xa nhau mấy chục trượng như thế.
Đây là lần đầu tiên Tần Tranh ra sau núi, trên đường đi Lâm Chiêu giới thiệu cho cô không ít những công sự phòng ngự trong trại, nói là từ sau lần thủy tặc tập kích trại bằng đường sau núi lần trước, Lâm Nghiêu bèn ra lệnh cho người tăng cường các cạm bẫy nơi đây.
Tần Tranh nhíu mày, hỏi: “Những cọc gỗ ở sau núi còn chưa bị đốt à?”
Lâm Chiêu xua tay. “Đốt từ sớm rồi, nhưng cẩn tắc vô áy náy. Làm thêm nhiều cạm bẫy này thì cũng đỡ lo hơn.”
Tần Tranh rất tán đồng điều này. Sau khi cây cầu treo được hoàn thành, Kỳ Vân Trại sẽ có thêm một con đường thông ra bên ngoài, trong tương lai nếu cầu treo thất thủ thì những cạm bẫy này sẽ là phòng tuyến thứ hai của Kỳ Vân Trại.
Đến vách đá phía sau núi, thứ đầu tiên đập vào mắt Tần Tranh là bộ khung trơ trọi của bức tường tre bị thiêu cháy lần trước cùng với vài bụi cây mọc lúp xúm ít ỏi.
Lớp đất phủ gần vách núi rất mỏng, Tần Tranh dùng gậy xới lớp phủ bề mặt lên, không bao lâu đã lộ ra lớp nham thạch bên dưới.
Lâm Chiêu tò mò hỏi: “A Tranh tỷ tỷ, tỷ đào gì vậy?”
Phùng lão quỷ ôm bình rượu hồ lô, ngồi trong bóng mát uống, nghe thế bèn ngước hờ mắt lên, nhìn Tần Tranh một cái. “Bên vách đá hứng chịu mưa gió quanh năm, lớp đất bên trên sớm đã bị cuốn trôi, bên dưới toàn là đá thôi. Muốn đóng cọc ở đây thì tốn nhiều công sức lắm đó.”
Phùng lão quỷ làm nghề xây dựng đã hai mươi mấy năm, vừa nhìn là biết Tần Tranh đào đất ở nơi đó là muốn xem thử độ che phủ của lớp đất bề mặt là bao nhiêu, từ đó có thể đào móng, đóng cọc cố định.
Lão thầm lắc đầu. Đóng cọc xuyên qua lớp đá là chuyện không quá khó, khó nhất là làm thế nào xây được cây cầu giữa không trung nối liền hai vách đá cách nhau mấy chục trượng.
Tuy Tần Tranh là phu nhân của quân sư, cũng từng cứu người trong trại nhưng trong là người trong nghề, ý định của Tần Tranh trong mắt lão chẳng khác nào bất khả thi.
Lão đã ở trong sơn trại này không biết bao nhiêu năm, trong trại hễ cần xây dựng công trình nào là đều tìm lão trước tiên. Trước đó lão cũng đã nói việc xây cầu treo băng qua sông là chuyện không thể trước mặt Lâm Nghiêu và những người trong trại, bây giờ một nha đầu nhảy ra nói là có thể xây được, Lâm Nghiêu còn bảo lão theo hỗ trợ, Phùng lão quỷ ít nhiều cũng cảm thấy mất mặt.
Bây giờ thấy Tần Tranh hoàn toàn không biết chuyện khó nhất trong việc xây cầu treo là ở đâu, Phùng lão quỷ chỉ cảm thấy nha đầu này không biết trời cao đất dày là gì nhưng trong lòng cũng thầm thấy thở phào nhẹ nhõm. Sống tới từng tuổi này, nếu bị một con nha đầu qua mặt thì lão còn biết giấu mặt vào đâu.
Tần Tranh dường như không nghe ra sự khinh thường và chế nhạo trong lời nói của Phùng lão quỷ khi nãy, chỉ hỏi: “Phùng sư phụ biết cách làm thế nào đục lỗ trên bề mặt vách đá? Tốt quá, đợi ta đo xong khoảng cách giữa hai vách núi, làm phiền Phùng sư phụ dẫn người đào lỗ chỗ này để đóng cọc.”
Biết được khoảng cách cụ thể giữa hai vách núi và trọng lực mà dây cáp phải chịu thì mới có thể tính toán chính xác cọc phải đóng vào trong đá bao sâu.
Đục lỗ trên mặt đá không phải là chuyện dễ. Đào sâu chắc chắn sẽ lãng phí thời gian công sức, nhưng nếu đào cạn, không chịu được sức nặng của những vật được vận chuyện trên cầu thì sẽ trở nên tốn công vô ích. Nếu khi đó trên cầu có người, từ độ cao này ngã xuống thì chắc chắn sẽ xảy ra án mạng.
Phùng lão quỷ bị vẻ tự tin của Tần Tranh làm tức cười. Lão đậy nắp bình rượu lại, nói: “Khẩu khí của phu nhân cũng lớn lối lắm. Bên dưới vách núi là dòng sông chảy cuồn cuộn, làm thế nào mà đo? Chả lẽ có cánh bay qua đó ư?”
Tần Tranh nói: “Ta tự có cách của mình.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.