Lâm Nghiêu lại lần nữa bội phục mưu lược của Sở Thừa Tắc. Mượn việc triều đình điều quân đến diệt cướp để gộp các sơn trại lại với nhau, đợi triều đình và Thẩm gia đấu đá với nhau xong, họ lại giương cờ khởi nghĩa. Đó sẽ là lúc họ đâm một đao vào triều đình chứ không phải bị triều đình quản thúc nữa.
Sắc mặt Lâm Nghiêu khó giấu được vẻ hưng phấn. Có điều các thế lực đã được gom về một mối rồi thì vấn đề lương thảo vẫn chưa giải quyết xong. Hắn nói: “Sau khi nghe nói chúng ta định xây một cái cầu treo giữa hai vách núi phía sau để vận chuyển lương thực thì A Chiêu nói ông lão trước kia giúp chúng ta xây cầu tàu bảo xây cầu treo tốn thời gian tốn sức lực, nếu chỉ cần vận chuyển lương thực thì cây cáp treo sẽ bớt việc hơn nhiều. Tuy nhiên nếu muốn vận chuyển vật nặng giữa hai vách núi thì không thể dùng loại sắt bình thường được. Bây giờ ngay cả xuống núi chúng ta còn gặp khó khăn thì e là không thể có thời gian tìm thợ rèn được.”
Sở Thừa Tắc nghe Lâm Nghiêu nói Lâm Chiêu biết được chuyện này từ ông lão lần trước thì sắc mặt hơi kỳ lạ nhưng rồi nhanh chóng khôi phục như thường, chỉ đáp: “Chuyện lương thảo ta sẽ nghĩ cách thêm.”
Lâm Nghiêu gật đầu. “Vậy được rồi, việc luyên binh hôm nay ta sẽ bảo Vũ tam thúc thay huynh, huynh về nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi Sở Thừa Tắc ra về, Lâm Nghiêu quay lại bãi luyện binh để xem tình hình chia đội ngũ. Một trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/478956/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.