Sở Thừa Tắc khẽ nhướng mày. “Nói tới việc trêu ong gọi bướm, không có ai tặng ta trâm ngọc, cũng không có ai tặng ta sách truyện, chó mèo…”
Giọng y sâu xa, mang theo chút lạnh lẽo.
Tần Tranh không ngờ y lại tính sổ lúc này nên không thể diễn tiếp vai lưu manh được nữa, ngượng ngùng thu tay về. “Thiếp có nhận lấy đâu.”
Sở Thừa Tắc: “Ta cũng không nhận.”
Tần Tranh: “…”
Nhìn khuôn mặt thanh tao xuất trần này, không biết tại sao Tần Tranh có một dự cảm là sau này mình sẽ cãi không lại y.
Cô ho khan một tiếng. “Vậy chuyện này cho qua ở đây.”
Mắt lướt qua chiếc áo đã được vá, cô lại không nhịn được, hỏi: “Sao chàng lại biết vá áo?”
Cả cái Đông Cung to lớn, lẽ nào thiếu người may vá sao?
Sở Thừa Tắc không trả lời trực tiếp câu hỏi này. “Giữa chúng ta, tốt nhất là phải có một người biết may vá.”
Tần Tranh nhìn mấy đường may hình con rết của mình, đột nhiên cảm thấy y nói câu này như muốn đá xéo cô. Lòng đang hơi hậm hực nhưng cô đột nhiên nhớ ra, chẳng phải y không được sao?
Nghe nói những người khiếm khuyết ở phương diện đó đều có những sở thích quái lạ, Đông Phương Bất Bại chẳng phải cũng thế sao? Nói không chừng xe chỉ luồn kim là việc mà y len lén học trước kia.
Y không chịu trả lời trực tiếp vấn đề này thì cũng có thể hiểu được.
Sở Thừa Tắc cứ thế nhìn thê tử của mình lúc thì tức anh ách như con cá nóc, lúc thì như bừng tỉnh thông suốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/478953/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.