Chương trước
Chương sau
Tần Tranh vô thức né tránh ánh mắt ấy. Sở Thừa Tắc tiếp tục dắt cô đi về phía trước, giọng từ tốn: “Về thôi.”
Âm cuối giống như một cái móc câu, cắm vào trái tim của ai đó.
Tần Tranh nói câu đó, đơn thuần là vì dọc đường thấy y quá nghiêm túc nên cố tình trêu y.
Sở Thừa Tắc nói câu này, liên tưởng tới ánh mắt vừa nãy, nhất thời người bị trêu đùa bỗng biến thành Tần Tranh.
Về thôi?
Y dùng ngữ khí lãnh đạm nói ra hai chữ này nhưng sao lại làm người ta suy nghĩ xa xôi nhỉ?
Đoàn người của họ đi vào sơn trại làm bầy chó trong trại sủa liên hồi. Lư thẩm đã có tuổi, ngủ không sâu, nghe ngoài cửa có động tĩnh là thức dậy, thấy Tần Tranh đã về còn bật khóc một hồi.
Bôn ba cả đêm, người Sở Thừa Tắc còn dính đầy máu, không tắm rửa là không thể đi ngủ được, Lư thẩm bèn xuống bếp nấu nước. Sau khi khiêng bồn tắm vào phòng, có lẽ Sở Thừa Tắc còn có chuyện cần bàn với Lâm Nghiêu nên sang đó, Tần Tranh bèn tắm rửa trước.
Lúc Lư thẩm đi vào châm thêm nước cho cô, nhìn thấy một mảng sau lưng chỗ xương bướm đều bầm tím thì dùng tay áo lau nước mắt. “Nha đầu tội nghiệp này, bị mấy tên thủy tặc chết bằm kia bắt đi nên phải chịu khổ…”
Làn da trên người Tần Tranh trắng như sứ, bình thường đụng nhẹ là đã để lại dấu vết, huống chi lần này bị va đập vào xe ngự rất mạnh nên chỗ bầm ấy nhìn rất đáng ngại.
Hiển nhiên là Lư thẩm đã hiểu lầm điều gì nên nước mắt không ngừng rơi.
Phụ nữ rơi vào ổ thủy tặc, có mấy người toàn thân trở ra?
Chỉ nghĩ thôi là bà đã thấy đau lòng cho Tần Tranh. Con bé này dù có xinh đẹp đến đâu, xảy ra chuyện như vậy, phu quân của nó có thể không để bụng ư?
Sau này phu thê chúng nó phải làm thế nào đây?
Tần Tranh thấy Lư thẩm hiểu lầm bèn ôn tồn giải thích: “Lư thẩm, con không có bị ức hiếp. Vết thương trên lưng là do đập vào xe ngựa trên đường trở về thôi.”
Lư thẩm nhìn thấy vết thương trên lưng Tần Tranh là quýnh quáng đến lú lẫn. Ổ thủy tặc đâu phải nơi tử tế gì. Năm xưa còn chưa theo con trai lên Lưỡng Yến Sơn, thủy tặc vào thôn họ cướp bóc, đừng nói những cô nương trẻ tuổi, ngay cả những phụ nữ có tuổi cũng không may mắn thoát nạn.
Lúc này nghe Tần Tranh nói thế, thấy trên người cô không còn vết thương nào khác, quần áo thay ra lại là tơ lụa, quả thật không giống như từng bị ức hiếp, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống, bà bèn chắp hai tay lại, lẩm bẩm: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ…”
Lúc châm nước xong chuẩn bị ra ngoài, biết Tần Tranh da mặt mỏng nhưng bà vẫn nhắc nhở một câu: “Nương tử, tôi thấy tướng công cô là người kiệm lời, giữa phu thê có chuyện gì thì cũng nên trao đổi với nhau, nếu không cậu ấy không hỏi, cô không nói, lỡ như nảy sinh hiểu lầm thì không đáng.”
Bà đang muốn khuyên cô chủ động nói cho Sở Thừa Tắc nghe những gì mình đã trải qua trong mấy ngày nay sao?
Sau khi Lư thẩm ra ngoài, một mình Tần Tranh ngồi trong bồn tắm thất thần trong chốc lát.
Thật ra phản ứng của Lư thẩm khi nãy là rất bình thường, ngược lại, thái độ của Sở Thừa Tắc từ suốt dọc đường cho đến giờ là quá mức thờ ơ bình tĩnh.
Cô bị Thẩm Ngạn Chi nhốt trong biệt viện mấy ngày trời, y không hề nhắc đến chuyện này. Trên đường về cô đã gợi bằng một câu nhưng y vẫn không hỏi. Tần Tranh không biết y thật sự không để bụng hay không muốn hỏi.
Cô giơ tay múc một vốc nước tưới lên vai mình. Dưới ánh nến, hàng mi dài khẽ cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
——
Lúc Sở Thừa Tắc trở về, Tần Tranh đã tắm rửa xong, đang ngồi trong phòng dùng khăn khô lau tóc. Cô mặc một chiếc áo rộng thùng thình không vừa người lắm, chỉ dùng dây lưng buộc lỏng leo ngang eo.
Mái tóc dài được cô vén sang một bên, để lộ cần cổ thon dài trắng ngần, như tỏa ra ánh sáng lóng lánh dưới ánh đèn ấm áp.
Nghe tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đôi mắt như nước hồ thu trong trẻo và mang theo chút dịu dàng. Khi chạm vào ánh mắt cô, giống như là có chiếc lông chim phất nhẹ qua trái tim vậy, cứ ngưa ngứa tê tê.
“Tướng công về rồi à.” Cô tiếp tục dùng khăn lau tóc, có một lọn tóc dán vào cổ cô, chui vào trong vạt áo.
“Ừm.” Sở Thừa Tắc khẽ trả lời, trên người còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài. Ánh mắt hơi tối lại của y khẽ dời khỏi người cô, y đặt một bình thuốc lên bàn. “Đây là cao bôi giúp giảm sưng, tan máu bầm, lát nữa bảo Lư thẩm bôi cho nàng đi.”
Tần Tranh hơi ngạc nhiên. “Sao tướng công biết sau lưng thiếp bị thương?”
Lẽ nào Lư thẩm nói?
Nhưng rõ ràng y vừa từ ngoài về, hay là… y ra ngoài là để tìm đại phu lấy thuốc về cho cô.
“Trước đó ở trên thuyền Lâm Chiêu có nhắc đến.”
Không biết Tần Tranh có cảm nhận sai hay không nhưng khi đáp lại câu này giọng của Sở Thừa Tắc hơi lạnh lẽo.
Cô cẩn thận ngẫm lại, hình như sau khi cô thức dậy trên thuyền, thái độ của y lạnh lùng hơn trước kia một chút.
Tần Tranh thầm nghĩ không hay rồi, lẽ nào y nhân lúc cô ngủ mà hỏi Lâm Chiêu những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay?
Không biết Lâm Chiêu đã nói những gì nữa? Thẩm Ngạn Chi ba lần bốn lượt tặng đồ đến cho cô, hôm đó còn nhất định đòi dùng cơm với cô nữa, những cái này mà rơi vào tai Sở Thừa Tắc thì…
Tần Tranh âm thầm quan sát y, tay nắm chặt chiếc khăn đang lau tóc, nói: “Chắc Lư thẩm đã đi nghỉ rồi, để mai thiếp nhờ thẩm ấy bôi cũng được.”
Cái này là lấy lùi làm tiến, muốn y giúp cô bôi thuốc.
Mắt Sở Thừa Tắc hơi tối lại, nhìn cô đầy ẩn ý rồi mở nắp bình thuốc ra, giọng bình thản. “Áo.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.