“Hôm nay bọn ta vào thành, đúng lúc gặp cảnh quan binh đuổi giết người đưa thư, vô tình cứu được hắn xong mới biết hắn đưa thư cho tri phủ Thanh Châu, tố cáo Thẩm Ngạn Chi che giấu nàng. Vào thành ta mới biết tri phủ bị xét nhà, chắc hẳn Thẩm Ngạn Chi cũng đã biết chuyện mật thư, ta đoán để đảm bảo an toàn, hắn sẽ sai người chuyển nàng đi ngay trong đêm, vì thế sai người theo dõi động tĩnh của biệt viện, xác định sẽ đi theo hướng thành đông thì mới dẫn người đến đó mai phục.” Giọng Sở Thừa Tắc bình thản. Trước nay y vốn kiệm lời, có thể giải thích nhiều như thế là rất hiếm thấy. Ban đêm trong rừng cây cối nhiều, Sở Thừa Tắc dùng kiếm chém rớt xuống đất. Sợ bại lộ hành tung không đốt đuốc, thị lực của Tần Tranh không tốt, không nhìn thấy xác muỗi dưới đất, cứ tưởng y cầm kiếm thỉnh thoảng quơ qua quơ lại là vì nhàm chán thôi. Cô nhớ lại cảnh tượng y đơn thương độc mã chặn đường khi nãy, không khỏi thấy hãi hùng. “Một mình người ứng phó với quan binh, quá là mạo hiểm.” “Chuyện nhà binh, phải gian trá.” Giọng Sở Thừa Tắc rất bình tĩnh. Dẫn thêm vài người cùng y xông lênh nghênh chiến, nếu họ không né được những mũi tên đó thì cũng chỉ đi chịu chết mà thôi. Mỗi lần nghe y nói đến binh pháp, Tần Tranh luôn cảm thấy y cách mình rất xa nhưng cũng có cảm giác y đang thử để mình hiểu thêm về y. Suy nghĩ này vừa đột ngột vừa kỳ quái, cũng giống như khi thấy y đơn thương độc mã nghênh chiến với quan binh, cô luôn cảm thấy trên người y có bóng dáng của một người khác. Tần Tranh suy nghĩ trong đầu nên không lên tiếng. Sau khi cột chặt băng vải, Sở Thừa Tắc thả tay áo xuống, đứng dậy đi lấy bình nước trên lưng ngựa đưa cho cô. Lúc Tần Tranh đưa tay nhận lấy, ngón tay vô tình chạm vào tay y. Vừa chạm vào là tách ra ngay nhưng ngón tay cũng nóng ran lên. Cô vờ như không có gì, nhổ nút bình nước ra uống vài hớp rồi trả lại cho Sở Thừa Tắc. Còn nửa bình nước, y nhận lấy rồi ngửa đầu uống sạch. Hầu kết của y rất đẹp, lúc nuốt nước nó chuyển động lên xuống trông rất gợi cảm làm người ta rất muốn khẽ chạm nhẹ vào nó. Tần Tranh nhìn cảnh này, nghĩ tới việc mình vừa uống nước trong bình, mặt bỗng nhiên nóng lên. Cô bối rối thu mắt về, thầm nhủ trên lưng ngựa chỉ có một bình nước, trong tình cảnh này thì có gì mà để tâm đến chi tiết nhỏ nhặt. Uống nước xong, Sở Thừa Tắc đậy nút lại rồi cất bình nước lên lưng ngựa. Bên kia cũng vang lên tiếng Vương Bưu gọi to: “Quân sư, mọi người đã tập hợp đông đủ, có thể lên đường rồi!” Nếu đám quan binh kia đuổi theo đến thành đông, phát hiện người chúng truy đuổi thật ra là Thẩm Ngạn Chi, ý thức được mình trúng kế chắc chắn sẽ quay lại tra xét, họ phải đi nhanh mới được. Mấy người đi cùng Lâm Nghiêu không có ngựa nhưng người trong trại đã dắt theo mấy con ngựa từ chỗ Thẩm Ngạn Chi nên không cần hai người cưỡi một con. Tần Tranh thì chỉ có thể đi chung với Sở Thừa Tắc. Lúc y lên ngựa, Tần Tranh định trả áo choàng lại nhưng y chỉ nhìn cô rồi nói ba tiếng: “Nàng khoác đi.” Tần Tranh biết y có ý tốt nhưng lúc nãy ngồi trên lưng ngựa, cô có áo choàng che gió mà còn cảm thấy hơi lạnh, y chỉ mặc một chiếc áo mỏng thì sẽ càng lạnh hơn. Cô kiên quyết lắc đầu, nói: “Đêm lạnh lắm, tướng công mặc đi.” Sở Thừa Tắc cụp mắt nhìn cô khá lâu, nhận lấy chiếc áo nhưng không mặc mà vươn tay về phía cô. Tần Tranh nhận ra y có vẻ không hài lòng nên híp mắt cười lấy lòng y rồi giơ tay của mình ra. Lúc tay Sở Thừa Tắc nắm lấy tay mình, Tần Tranh cảm thấy cả người mình bay lên rồi vững vàng ngồi lên lưng ngựa. Sở Thừa Tắc choàng chiếc áo từ phía trước của cô, che chắn thật kỹ, giọng điềm tĩnh. “Trước đó nàng mặc áo choàng, đêm xuân lạnh lẽo, đột nhiên không có đồ chống lạnh thì dễ bị cảm lắm.” Không đợi cô lên tiếng, y đã thúc vào bụng ngựa, đuổi theo người của Kỳ Vân Trại. Người trong sơn trại thấy Tần Tranh bị Sở Thừa Tắc bao bọc thành cái bánh tét, nhét trong lòng mình thì đều cong miệng cười trộm. Có kẻ to gan còn trêu: “Nếu xét về yêu chiều nương tử thì trong trại chúng ta không ai qua được quân sư. Nhìn xem, cái này có khác gì nhét phu nhân vào túi mang theo đâu?” Những người cưỡi ngựa đi đằng trước cũng quay đầu lại nhìn, thấy vậy cũng bật cười. Trong những chuyện khác, Tần Tranh khá mặt dày nhưng trong chuyện tình cảm thì lại khá thẹn thùng, bị mọi người cười thì mặt đỏ lên. Cô quay đầu nhìn Sở Thừa Tắc, đúng lúc đoạn đường phía trước không dễ đi, rất xóc nảy, mũi cô đụng vào cằm y, đau đến ứa cả nước mắt, khuôn mặt cũng theo quán tính nhào vào cổ y, đôi môi mềm mại chạm vào hầu kết của y, người Sở Thừa Tắc cứng đờ trong giây lát, bàn tay nắm dây thừng cũng bất giác siết chặt hơn. Tần Tranh không hề phát hiện ra, còn tưởng xương hàm dưới của y bị đụng trúng nên đưa tay xoa xoa: “Đụng đau người à?” Bàn tay cô mềm mại như không xương, ngón tay mịn màng cứ cọ qua cọ lại dưới cằm y. Cô cố gắng quay lại nhìn y, lúc nãy bị đụng vào mũi đau đến ứa nước mắt nên lúc này đôi mắt trong trẻo nhìn rất long lanh. Sắc mặt Sở Thừa Tắc càng thêm cứng ngắc. Y nắm bàn tay trắng muốt của cô bỏ vào trong áo, giọng hơi khàn khàn. “Không sao.” Y nắm bàn tay cô khá mạnh, môi mím lại như đang kiềm chế điều gì, một lát sau mới thả ra, còn giúp cô xoa mũi nữa. “Đỡ hơn chưa?” Tần Tranh không phải người nũng nịu, dù lúc ấy bị đụng rất đau, đến giờ mũi vẫn hơi ê ảm nhưng cô vẫn lắc đầu. “Đã không sao rồi.” Sở Thừa Tắc bèn thu tay về, trên đường đi hai người không nói chuyện nữa. Ngồi trong lòng y rất ấm, dựa vào y như là dựa vào cái lò sưởi, hơi lạnh của gió đêm tan biến không ít. Ngửi mùi hương tuyết tùng làm người ta thấy an tâm kia, Tần Tranh chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]