“Hôm nay bọn ta vào thành, đúng lúc gặp cảnh quan binh đuổi giết người đưa thư, vô tình cứu được hắn xong mới biết hắn đưa thư cho tri phủ Thanh Châu, tố cáo Thẩm Ngạn Chi che giấu nàng. Vào thành ta mới biết tri phủ bị xét nhà, chắc hẳn Thẩm Ngạn Chi cũng đã biết chuyện mật thư, ta đoán để đảm bảo an toàn, hắn sẽ sai người chuyển nàng đi ngay trong đêm, vì thế sai người theo dõi động tĩnh của biệt viện, xác định sẽ đi theo hướng thành đông thì mới dẫn người đến đó mai phục.”
Giọng Sở Thừa Tắc bình thản. Trước nay y vốn kiệm lời, có thể giải thích nhiều như thế là rất hiếm thấy.
Ban đêm trong rừng cây cối nhiều, Sở Thừa Tắc dùng kiếm chém rớt xuống đất. Sợ bại lộ hành tung không đốt đuốc, thị lực của Tần Tranh không tốt, không nhìn thấy xác muỗi dưới đất, cứ tưởng y cầm kiếm thỉnh thoảng quơ qua quơ lại là vì nhàm chán thôi.
Cô nhớ lại cảnh tượng y đơn thương độc mã chặn đường khi nãy, không khỏi thấy hãi hùng. “Một mình người ứng phó với quan binh, quá là mạo hiểm.”
“Chuyện nhà binh, phải gian trá.”
Giọng Sở Thừa Tắc rất bình tĩnh.
Dẫn thêm vài người cùng y xông lênh nghênh chiến, nếu họ không né được những mũi tên đó thì cũng chỉ đi chịu chết mà thôi.
Mỗi lần nghe y nói đến binh pháp, Tần Tranh luôn cảm thấy y cách mình rất xa nhưng cũng có cảm giác y đang thử để mình hiểu thêm về y.
Suy nghĩ này vừa đột ngột vừa kỳ quái, cũng giống như khi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/478942/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.