Sau khi chiếm được thành Thanh Châu, Sở Thừa Tắc vẫn vạch kế hoạch đoạt thêm một thành trì khác. Như thế, dù là có thế lực nào tới đánh, hai nơi có thể tương trợ lẫn nhau, trước mặt sau lưng vây đánh kẻ địch từ hai phía. Triệu Quỳ bị quân Mạnh Quận làm bị thương, may mà nhặt về được cái mạng. Sau đó, Sở Thừa Tắc bèn lệnh cho Lục tắc và Vương Bưu dẫn binh giả vờ như muốn tấn công Mạnh Quận. Vương Bưu dũng mãnh, Lục Tắc tinh thông binh pháp, hai người này đi với nhau, nếu gặp nguy cấp cũng có thể tùy cơ ứng biến. Tất cả mọi người đều tưởng rằng y muốn tấn công Mạnh Quận để báo thù cho Triệu Quỳ, cổ vũ sĩ khí của binh lính, tiện thể đoạt kho lương của Hoài Nam chứ không hề biết rằng y sớm đã nhắm vào Từ Châu. Từ Châu giao thông tiện lợi, là con đường huyết mạch giao thông nam bắc, địa thế vừa có thể công vừa có thể thủ, xưa nay vốn là nơi tranh chấp của nhà binh. Sau khi Tống Hạc Khanh phát hịch văn thảo phát Lý Tín, khôi phục Đại Sở, đến quy thuận họ chỉ toàn là những tiểu binh tiểu tướng, còn những người tay nắm thực quyền đều cảm thấy thế lực của Thanh Châu nhỏ yếu, không gây nên được sóng gió gì, vì thế đều đang khoanh tay xem tình hình. Nếu có thể lấy được Từ Châu, đó chính là đã cho triều đình một cái tát thật vang dội. Đúng lúc triều đình điều quân từ hai châu Từ, Hộ vây đánh Thanh Châu. Ba châu Từ, Thanh, Hộ và Mạnh Quận tạo thành một hình chữ nhật, Từ Châu và Hộ Châu nằm ở hai góc đối nhau, như thế có thể tấn công Thanh Châu từ hai mặt. Từ Châu cách Mạnh Quận rất gần, cách Thanh Châu xa, còn Hộ Châu thì ngược lại. Vì thế Sở Thừa Tắc giữ nguyên kế hoạch, bảo Vương Bưu, Lục Tắc dẫn binh tiến về Mạnh Quận, vờ như chuẩn bị đánh nơi đó. Chủ tướng Mạnh Quận vừa phái quân truy sát Triệu Quỳ nên đương nhiên chột dạ, tưởng rằng quân Thanh Châu áp sát địa giới của mình là để tìm đến trả thù, sợ Mạnh Quận có gì bất trắc nên lập tức cầu viện hai châu gần nhất. Quân Từ Châu tiến đến chi viện, vây đánh Thanh Châu chỉ còn lại quân Hộ Châu. Trước đó, lúc còn chưa biết kế hoạch của triều đình, Sở Thừa Tắc đã suy xét đến cách ứng phó nếu có binh mã đến vây đánh Thanh Châu. Tần Tranh gia cố thành Thanh Châu, y bèn hạ lệnh cho tướng sĩ đào mấy con hào sâu bên ngoài thành, bên dưới rải đầy chông, bộ binh, kỵ binh rơi vào trong đó không chết cũng bị thương; những vũ khí lớn như máy bắn đá, thang dài, chiến xa… cũng bị con hào ngăn cách, không tiện vận chuyển vào. Hễ có đại quân tấn công, những chiến hào kia sẽ có thể làm hao tổn một phần sĩ khí của đối phương. Lâm Nghiêu ở lại chỉ huy việc phòng thủ Thanh Châu. Lúc Thẩm Ngạn Chi tấn công Thanh Châu, Sở Thừa Tắc đích thân dẫn hắn đi giữ thành, bây giờ hắn cũng đã hiểu làm thế nào để tử thủ. Hơn nữa thành trì bằng đất này cũng đã được Tần Tranh dẫn dắt đám thợ dùng gạch gia cố lại, bây giờ thành Thanh Châu có thể dùng cụm từ “vách sắt thành đồng” để hình dung. Quân Hộ Châu cứ tưởng quân Thanh Châu đã kéo đi đánh Mạnh Quận hết nên nghênh ngang tiến tới. Đám kỵ binh giẫm vào phạm vi của chiến hào thứ nhất, mặt đất bỗng sụp xuống, chiến mã binh lính đồng loạt rơi xuống hào sâu, mất mạng trên những mũi chông nhọn cao hơn một thước. Quả nhiên quân Hộ Châu bị con hào này làm mất hết sĩ khí, tốn rất nhiều công sức mới có thể vận chuyển những vũ khí hạng nặng đến trước cửa thành. Máy bắn đá, máy bắn tên của họ còn chưa kịp lắp thì từ trên thành, đất đá cứ rơi xuống dồn dập như mưa. Trên thành cao, tầm bắn của đá càng xa hơn, quân Hộ Châu chỉ có thể lùi ra xa để giảm tính sát thương. Nhưng lùi ra xa thì đất đá, đạn pháo của họ lại không thể bắn lên thành. Trận chiến công thành này thật sự đánh rất mệt mỏi. Quân Hộ Châu thấy quân Thanh Châu đã có phòng bị, trong thành cũng không giống như là đi hết không còn ai, sợ quân của mình sẽ hao tổn ở nơi này nên không dám tiếp tục quyết liệt tấn công, dự định vây thành vài ngày, đợi phía Từ Châu phát hiện việc bao vây Mạnh Quận chỉ là giả, kéo đến đây hợp lực của hai châu lại rồi mới dốc sức đánh Thanh Châu. Chuyện Sở Thừa Tắc lấy ít thắng nhiều, đánh bại đại quân triều đình trước đó sớm đã lan truyền khắp nơi, lần này quân Hộ Châu đã có bài học nên đặc biệt thành lập một tiểu đội, lúc đại quân nghỉ ngơi thì đi tuần cẩn thận, rất sợ bị quân Thanh Châu tập kích ban đêm. Họ chỉ chăm chăm canh chừng Thanh Châu, khiến đám người Vương Bưu dẫn quân đi một vòng đến Hộ Châu trở về, vây ngược sau lưng họ. Lục Tắc đề nghị dùng lại mưu kế của Sở Thừa Tắc trước kia, ban đêm tập kích khiến quân Hộ Châu không kịp trở tay. Đêm đó, họ dẫn năm ngàn quân đánh vào khiến quân Hộ Châu vứt bỏ khí giới, cuống cuồng bỏ chạy. Lúc đi công thành, Hộ Châu có hơn một vạn quân, lúc về chỉ còn hơn hai ngàn. Thanh Châu lại thắng một trận vang dội. Tin Sở Thừa Tắc dẫn ba ngàn quân chiếm được thành Từ Châu lúc này cũng về đến Thanh Châu, có thể gọi là song hỉ lâm môn. Từ khi quân Hộ Châu đến vây thành, Tần Tranh chưa được ngủ một giấc ngon, ngày đêm đều ở trên cổng thành, Lâm Nghiêu và Tống Hạc Khanh thương lượng chuyện phòng ngự cũng không né tránh cô. Sở Thừa Tắc không có mặt, cô chính là người nói chuyện có sức nặng nhất thành Thanh Châu này. Thuộc hạ bên dưới thấy Lâm Nghiêu và Tống Hạc Khanh đều cung kính tôn trọng cô thì cũng không dám có gì dị nghị khi nhìn cô chủ trì đại cuộc. Đêm nhận được tin báo tiệp của Sở Thừa Tắc, Tần Tranh cũng viết một phong thư báo tin vui gửi đến Từ Châu, lại sợ bên cạnh Sở Thừa Tắc không có người để dùng, cô phái Vương Bưu qua đó. Bây giờ Từ Châu vừa đến tay, Sở Thừa Tắc cần ở đó ổn định tình hình, trong thời gian ngắn tạm thời sẽ không về Thanh Châu được. —— Hai châu Từ, Hộ vây đánh Thanh Châu, kết quả Từ Châu mất đi châu phủ, đại quân Hộ Châu chỉ còn vài ngàn tàn binh, các thế lực khác lúc này mới nhìn thẳng vào thế lực khôi phục Đại Sở vừa mới quật khởi này. Những ngày sau đó, những thế lực vừa và nhỏ đến gia nhập nhiều như cá bơi trong sông, ít thì vài chục người, nhiều thì vài trăm người kéo nhau đến không ngớt. Làm thế nào để thu nạp và sắp xếp, trước đó lúc thu phục các sơn trại Sở Thừa Tắc đã lập ra một bộ quy trình hoàn chỉnh, bây giờ chỉ cần dựa theo đó mà làm. Lúc đó người bên dưới còn ít, các đầu mục nhiều mưu mô nên phải vừa đề phòng vừa chiêu dụ, bây giờ Thanh Châu có hơn một vạn quân, những người đến quy thuận không dám ra yêu sách, tất cả đều làm theo quy định. Dân chạy nạn đến xin tòng quân cũng ngày càng nhiều, lính cũ dẫn dắt lính mới nên cũng không có gì lộn xộn. Đội quân của họ giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, mới đó mà đã hơn hai vạn, cứ cách một thời gian Lâm Nghiêu lại sai người đến Lưỡng Yến Sơn mang quân lương về. Thấy số lương thực trong kho ngày một giảm đi, lòng hắn cũng hơi sốt ruột. Hôm ấy, Lâm Nghiêu lại nhắc đến chuyện quân lương, Tần Tranh bèn nói: “Thế thì bắt đầu canh tác trên những ruộng đất mà bách tính đã bỏ hoang đi, phải gieo hạt thì vào thu mới có thu hoạch được.” Lâm Nghiêu khó xử. “Bách tính ở Thanh Châu chỉ có nhiêu đó, đi đâu tìm người làm ruộng bây giờ?” Tần Tranh vẫn rất bình tĩnh. “Lúc đại quân không thao luyện thì bảo họ đi trồng trọt.” Những chiến sĩ biên phòng đời sau chẳng phải cũng tự canh tác sao? Đề nghị này của Tần Tranh là quá sức tưởng tượng ở thời điểm này, Lâm Nghiêu ngây người cả buổi mới nói được một câu: “Nương nương, bách tính sợ chiến hỏa lan tràn, không dám trồng trọt. Người bảo các tướng sĩ đi trồng?” Tần Tranh nhìn Lâm Nghiêu, đáp: “Thật ra chuyện này cũng giống như Kỳ Vân Trại tự trồng trọt cày cấy trước kia thôi. Dân chạy nạn gia nhập quân đội là để được no bụng, trước khi tòng quân, họ đều là nông dân. Có đất đai để trồng trọt, ở nơi tha hương này nọ cũng có thêm ràng buộc, như thế vừa có thể thu mua lòng quân, vừa có thể tự sản xuất, cớ sao mà không làm?” Cô nói thế, Lâm Nghiêu lập tức hiểu ngay. Đại đa số dân chạy nạn tòng quân là muốn được sống sót. Nếu Thanh Châu bị tập kích, không giữ được thành, những dân chạy nạn đó không có tình cảm gì với thành trì vốn không phải nơi chôn nhau cắt rốn của họ, nơi này bị đánh thì họ sẽ chuyển sang nơi khác để tòng quân, kiếm miếng cơm. Để họ trồng trọt cày cấy nơi đây, như thế sẽ gia tăng tình cảm, họ mới xem Thanh Châu là nhà mình mà ra sức bảo vệ nó. Lâm Nghiêu lập tức chắp tay nói với Tần Tranh. “Nương nương trí tuệ, mạt tướng sẽ đi sắp xếp ngay.” Bây giờ đang cuối tháng năm, còn kịp để trồng một vụ lúa muộn. Tần Tranh gật đầu, căn dặn thêm. “Trồng trọt chỉ là thứ yếu, không thể làm lỡ việc thao luyện của đại quân.” “Mạt tướng hiểu.” —— Lâm Nghiêu là người việc hiệu quả, đại quân nhanh chóng khai khẩn xong đất đai. Ngày gieo hạt, Tần Tranh đích thân xuống ruộng, trước mặt ba quân và bách tính, rắc nắm thóc giống đầu tiên. Tại thời đại chủ yếu sống bằng nông nghiệp này, bách tính có tình cảm hết sức đặc biệt với việc gieo trồng. Khi Tần Tranh rắc thóc vào ruộng, quân và dân như nhìn thấy được ngày tháng an lành sắp tới, ai đó bắt đầu hò reo hoan hô, trên mặt mỗi một người đều lấp lánh nụ cười. Có lẽ thấy quân đội cũng bắt đầu trồng trọt, bách tính vốn không dám gieo trồng trước kia cũng trở về, khai khẩn lại đất đai của mình vốn đã để hoang bao lâu nay, hết lòng chăm bón. Cả Thanh Châu như được bao trùm trong một sinh khí mới. Các mưu thần đến gia nhập vào Thanh Châu trước đó thấy vậy cũng không ngừng cảm khái, những kẻ giỏi văn chương chữ nghĩa bèn làm thơ ca tụng, tán khen Thanh Châu như một nơi thế ngoại đào nguyên, những người hiền tài mến danh mà đến cũng ngày càng nhiều. Tần Tranh thì lại càng bận rộn hơn. Trước đó thời gian cấp bách, cô chỉ kịp dẫn đám thợ gia cố cổng chính. Bây giờ có thời gian, cô còn muôn xây thêm “mặt ngựa” bên ngoài tường thành. “Mặt ngựa” chính là những lô cốt cách nhau chừng hai mươi trượng, nhô ra ngoài mặt tường chừng bốn trượng, mục đích chủ yếu là để phòng thủ. Nếu có người đến công thành, tường thành và “mặt ngựa” hai bên có thể tạo thành thế ba mặt vây đánh kẻ địch. Hơn nữa bốn mặt thành Thanh Châu, mỗi nơi bố trí binh lực không giống nhau. Nếu trong tương lai gặp nguy hiểm muốn nhanh chóng điều binh, Tần Tranh còn phải quy hoạch lại những con đường chính bên trong thành, lấy cổng thành bốn mặt làm điểm chính, nối thành hình chữ “điền”, như thế dù mặt thành nào bị tấn công dữ dội thì cũng có thể điều binh trong thời gian ngắn nhất. Bản thiết kế được vẽ xong bèn bắt đầu rầm rộ thi công. Những căn nhà đất cũ kỹ bị phá bỏ, thay vào đó là nhà gạch ngói khang trang, bách tính trong thành cực kỳ vui mừng, không hề có tiếng oán thán. Đối với việc này, Tần Tranh cực kỳ cảm khái. Người xưa quả là thật thà chất phác. Lúc cô vừa vào nghề xây dựng, tuy không cần phải tiếp xúc với những hộ dân nằm trong diện quy hoạch nhưng cũng nghe có không ít những hộ cứng đầu, khăng khăng không chịu dời đi. Lúc đầu, tiền đến bù nằm ở giá trên trời, sau này có chính sách điều chỉnh mới đỡ được đôi chút. Hàng ngày, Tần Tranh ăn mặc sạch sẽ gọn gàng đi ra rồi lại mang một thân bụi bặm từ công trường trở về, mệt đến nỗi nằm xuống là ngủ, hoàn toàn không có thời gian để nhớ đến người nào đó ở Từ Châu. Mười ngày nửa tháng sau đó, cuối cùng cũng nhận được thư Sở Thừa Tắc gửi về. Phía Từ Châu hiện cũng đã chiêu mộ được hơn hai vạn binh mã, chủ tướng Từ Châu dốc sức tấn công mấy lần nhưng đều thất bại mà về. Bây giờ thế lực Thanh Châu, Từ Châu đã lớn dần, Lý Tín cũng không thể ngồi yên, bèn phái trưởng tử của mình dẫn năm vạn quân xuống phía nam thu lại đất đã mất. Biết lại sắp phải đánh trận, lòng Tần Tranh khó tránh khỏi cảm thấy nặng nề. Tuy nhiên với thực lực của Thanh Châu Từ Châu hiện nay, dù có chống lại năm vạn quân triều đình thì chưa chắc đã thua. Cô lại bắt đầu tranh thủ tu sửa lại các công trình phòng ngự. Lâm Nghiêu thì như bà quản gia, thấy vụ thu hoạch năm nay được đảm bảo thì lại bắt đầu lo lắng chuyện phân phối trang phục và vũ khí cho các tướng sĩ. Đến hiện tại, tất cả quân trang quân dụng của họ đều là đánh chiếm được chứ chưa cần bỏ tiền ra mua. Chút ngân lượng trong thành Thanh Châu, dùng để tu sửa thành trì còn miễn cưỡng đủ, chứ may quân phục, chế tạo vũ khí cho ba quân là vô vọng. Trong lúc Lâm Nghiêu đang rầu đến mất ngủ vì thiếu tiền phát lương bổng cho binh sĩ thì ngân lượng tự đến. Thông qua hai trận chiến ở Thanh Châu, Từ Châu, có lẽ Lục gia Dĩnh Châu đã nhìn thấy tiềm năng của Sở Thừa Tắc nên lần này đưa trưởng nữ của mình đến. Ý đồ thế nào, không nói cũng biết. Lục Tắc bị điều đến Từ Châu nên chuyện nghênh đón trưởng nữ của Lục gia bèn rơi xuống đầu Lâm Nghiêu. Tần Tranh biết hẳn là phía Sở Thừa Tắc cũng sẽ nhanh chóng nhận được tin. Tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong phủ nha đều nơm nớp lo sợ cô nổi giận, ngay cả người của Lục gia ở kinh thành cũng không dám ra ngoài, biết rõ địa vị của cô ở Thanh Châu nên sợ bị giận cá chém thớt. Bản thân Tần Tranh thì lại như không có chuyện gì, vẫn cặm cụi ra công trường. Không may là hôm ấy vào thành, trưởng nữ của Lục gia vừa lúc bắt gặp cô chỉ huy đám thợ tu sửa tường thành. Quần áo của cô đầy bụi bặm, để tiện làm việc trên đầu cũng không có trang sức gì. Từ Lưỡng Yến Sơn về, Sở Thừa Tắc cũng thu thập cho cô không ít trang sức nhưng thứ đó mà mang ra công trường chẳng phải bất tiện lắm sao. Trưởng nữ của Lục gia ngồi trên xe ngựa đối diện, tay vén rèm, trang dung chỉnh tề, đầu tóc đầy châu báu. Hai người chỉ nhìn thoáng qua nhau, lúc hành lễ với Tần Tranh, cô nương kia liếc Tần Tranh một cái là mặt mũi tái nhợt, nước mắt rưng rưng khiến Tần Tranh ngơ ngác chẳng hiểu ra làm sao. Nghe nói vị đại tiểu thư Lục gia kia đêm đó cứ nhốt mình trong phòng mà khóc, còn viết thư cho Lục gia Dĩnh Châu. Tống Hạc Khanh sai người chặn bức thư kia lại, trình lên cho Tần Tranh. “Nương nương, mời người xem qua.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]