Lâm Chiêu có chí hướng lớn như vậy, đương nhiên Tần Tranh vô cùng ủng hộ. “Ý tưởng này hay đấy.”
Lâm Chiêu không bị gội nước lạnh nên càng hưng phấn hơn. Nàng ta không quên nói xấu Lâm Nghiêu. “Thật ra rất lâu về trước muội đã nói với đại ca của muội rồi nhưng huynh ấy nói muội làm liều, đàn ông trong trại xuống núi cớp đã rất nguy nhiểm rồi, cho một đám phụ nữ theo thì càng loạn hơn.”
Bây giờ nhớ lại, Lâm Chiêu vẫn thấy ấm ức. “Dựa vào đâu đàn ông có thể làm việc lớn mà phụ nữ thì không?”
Tần Tranh và Lâm Chiêu ngồi trên đài cao của bãi luyện tập, ngắm nhìn bầu trời cao. “Trên trời này có những người muốn trải qua những ngày tháng bình yên, giúp chồng dạy con, cũng có những người muốn vượt lên thế tục, thực hiện hoài bão của mình. Tuy nhiên kiểu thứ nhất rất nhiều nhưng kiểu thứ hai thì rất hiếm, vì thế người ta chỉ nhìn thấy kiểu thứ nhất mà thôi. Bây giờ chiến tranh loạn lạc, thành lập một đội nương tử quân, dù không thể lên chiến trường giết giặc thì cũng có thể giúp sức phòng thủ chứ.”
Lâm Chiêu gật đầu lia lịa. Trước kia nàng ta cũng nghĩ như thế, tuy nhiên Lâm Nghiêu đã thấy nàng ta bốc đồng thì những người khác thì càng không quan tâm.
Mỗi khi có kẻ địch đến tấn công, phụ nữ trong trại đều trốn trong hang động. Nếu có thể huấn huyện họ tức là đã biến nơi yếu ớt nhất trong trại trở thành một tấm chắn cứng cáp.
Kẻ địch nghĩ họ yếu đuối mà không biết rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/478886/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.