Lục Vô Trần thực sự là bị một búng máu này phun đến có chút bối rối. Qua một lúc lâu sau hắn mới phản ứng được, lúc này mới đỡ Ngụy Lăng ngồi xuống một bên.
Sau khi an trí ổn thỏa Ngụy Lăng, Lục Vô Trần do dự nâng tay áo lên, dùng ống tay áo xoa xoa vết máu trên mặt.
Ngụy Lăng thấy hắn chuyện này cũng có thể nhẫn, cũng không tiện nói cái gì nữa. Mặc dù thấy Lục Vô Trần trên mặt bộ dáng bẩn thỉu nhưng hắn thật sự rất muốn cười......
“Sư tôn mới vừa nói cứu người là…...?” Lục Vô Trần lau xong mặt, nhìn về phía Ngụy Lăng.
Ngụy Lăng nín cười, mặt lạnh lấy ánh mắt ra hiệu bảo vai chính đi vào trong: “Chìa khóa nằm trên thi thể đằng kia, ngươi đi lấy, đến địa lao cứu sư huynh sư tỷ ra."
Vai chính đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đáp ứng một tiếng liền đi vào trong.
Ngụy Lăng nằm trên mặt đất đợi khoảng ba mươi phút, bên tai dần dần xuất hiện âm thanh vụn vặt.
Một lúc sau, có thanh âm của thiếu niên lọt vào màng tai: "Sư tôn!!!"
Ngụy Lăng mở mắt ra, cau mày nhìn thiếu niên lớn tiếng.
Thiếu niên thấy Ngụy Lăng một thân máu tươi tựa ở trên tường, trong lòng hoảng sợ, phi tới như bay. Kết quả hắn không để ý dưới chân vẫn còn nhiều hố đá nhỏ, sắp đến chỗ Ngụy Lăng, vấp phải hố đá không lớn không nhỏ, bịch một tiếng trực tiếp ngã sấp xuống đùi Ngụy Lăng.
¹Ngũ thể đầu địa, chỉ cách một cái đầu. Ngụy Lăng: "......"
Phỉ Nhạc: "......"
“Sư tôn!” Lục Vô Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-su-ton-cua-nam-chinh/937031/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.