Tần Trú phản ứng rất nhanh, lập tức thay một gương mặt tươi cười: "Dì Hàn, sao dì lại tới đây?"
Dì Hàn: "Ta không tới thì không biết được, có người hơn nửa đêm trộm chạy tới phòng người khác đâu."
Tần Trú đảo mắt: "Không phải nửa đêm, con là buổi sáng hôm nay mới đến."
Đối mặt với đôi mắt dùng sức chớp của Tần Trú, Lâm Y Bạch chỉ có thể trái lương tâm gật gật đầu.
"Phải không?" dì Hàn hỏi, "Vì sao tôi lại thấy là có người nửa đêm trộm ra tới, mấy ngày hôm trước còn ở phòng khách......"
Tần Trú vội vàng đánh gãy lời dì Hàn nói, làm nũng: "Dì Hàn, con sai rồi, con thật sự muốn ngủ cùng với Bạch Bạch."
Dì Hàn: "Tôi nói không thể."
Tần Trú bĩu môi: "Vì sao chứ?"
Dì Hàn hỏi lại: "Tiểu thiếu gia à, vì cái gì mà một hai phải cùng nhau ngủ chứ?"
Tần Trú nhấp môi, hạ giọng: "Bởi vì con sợ hãi."
Lâm Y Bạch vội vàng nói: "Cũng do con đồng ý."
Dì Hàn sửng sốt, mày nhíu xuống: "Tiểu thiếu gia, không phải lá gan con lớn nhất sao?"
Tần Trú xoay đầu, không nói chuyện nữa.
Lâm Y Bạch thay cậu giải thích: "Tần Tiểu Trú là sợ có người cười nên mới không nói."
Tần Trú nhỏ giọng lẩm bẩm lầm bầm: "Tôi mới không có, tôi chính là người có lá gan lớn nhất."
Lâm Y Bạch nghe hắn nói, ngốc nghếch khen: "Đúng vậy, lá gan của ngươi lớn nhất."
Dì Hàn thở dài: "Tôi sẽ cố gắng thương lượng với Tần lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-quan-gia-ben-canh-tong-tai-ba-dao/3720588/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.