Dì Hàn đưa những đứa trẻ không được chọn về xong, lúc quay lại, sáu vị tiểu quản gia cùng ba vị thiếu gia đã hợp thành một nhóm chơi đùa.
Bốn tuổi đúng là thời điểm trong lòng chỉ có vui chơi, hơn nữa cùng một lúc lại xuất hiện nhiều đứa trẻ như vậy, nên Tần Việt thường ngày thành thục cũng gia nhập.
Tần Sâm xòe ngón tay, bắt đầu đếm số từ mình: "Hai người một nhóm, chúng ta sẽ chia thành một, hai, ba, bốn.."
Còn thừa một người, nên làm sao bây giờ?
Tần Sâm nghĩ không ra, liền quay đầu, nhìn về phía Tần Việt xin giúp đỡ.
Tần Việt tựa hồ thở dài: "Có thể ba người một nhóm."
Tần Sâm: "Vâng vâng."
Lại tiếp tục đếm số: "Một, hai, ba, có thể chia thành ba nhóm, oa! Mình thật ngốc!"
Tần Trú "xuy" cười nhạo, quay đầu cùng Lâm Y Bạch, âm thanh một chút cũng không nhỏ: "Bạch bạch, anh hai thật ngốc!"
Tần Sâm không hề nghi ngờ nghe thấy được, cũng xoay người, thanh âm lớn vang dội: "Tần Tiểu Trú, em nói ai đó!"
Tần Trú làm mặt quỷ, xoay người liền chạy. Tần Sâm lập tức liền đuổi theo nhóc, nhưng Tần Trú chạy rất nhanh, cuối cùng cũng không thể đuổi kịp.
Dì Hàn nhìn thấy hết thảy, cười vỗ tay: "Được rồi, các vị tiểu thiếu gia cùng tiểu quản gia, lại đây tập hợp."
Tần Trú lại về bên cạnh Lâm Y Bạch, nắm tay cậu, vừa đi vừa sợ, còn thường xuyên quay đầu liếc nhìn một cái.
Lâm Y Bạch nhéo nhéo bàn tay mềm mại của Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-quan-gia-ben-canh-tong-tai-ba-dao/3434572/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.