Đường Hân không thể hiểu được quay đầu lại liếc Đường Đường một cái, khó hiểu hỏi, "Cái gì bốn mươi phần trăm?"
Mẹ nuôi nghe được lời này trong nháy mắt như dẫm phải đuôi mà dựng tóc lên, âm thanh vô ý cất cao, "Cô nói cái gì!"
Đường Đường sao lại biết được chuyện di chúc!
Chuyện này ngoại trừ bà ra thì cũng chỉ có luật sư năm đó biết được, tuyệt đối không có người thứ ba. Ngay cả con gái ruột của bà Đường Hân cũng không biết.
Mẹ nuôi bị một câu của Đường Đường mà cả kinh, suýt chút nữa đã bay luôn linh hồn nhỏ bé, đặc biệt là nghe được chuẩn xác bốn mươi phần trăm. Tiểu tiện nhân này từ đâu mà nghe được, chẳng những cô ta biết được chuyện di chúc mà còn biết đến rõ ràng như vậy?
Mẹ Đường bắt đầu lo lắng.
Chuyện lập di chúc đã qua mười năm, mỗi lần nhớ tới mẹ Đường vẫn tức đến ngứa răng. Nỗi hận này giống như một khúc xương cá mắc trong cổ họng có rút như thế nào cũng không ra, cả đời này bà không thể quên, không thể bỏ xuống được. Nay hai chữ di chúc lại bị nhắc tới, mẹ Đường liền nhớ lại bộ dáng nằm trên giường bệnh của Đường Duẫn Đức năm đó, lúc đấy ông ấy nói cũng không còn rõ ràng nữa nhưng vẫn còn nhớ Đường Đường và người đàn bà kia.
Bà gả cho Đường Duẫn Đức bảy năm, chăm sóc cho ông ấy bảy năm, vậy mà trước khi chết, tất cả những gì trong đầu ông ấy đều là hai mẹ con kia. Ông ấy nói rốt cuộc cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-qua-tim-nho-cua-nam-phu/204061/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.