Chương trước
Chương sau
* Mấy chương này tui beta chưa tốt, có gì mọi người góp ý tôi nhá
Mật báo?
Minh Thiếu Diễm khó có khi nghe không được rõ.
Đường Đường ghé sát vào Minh Thiếu Diễm nói, "Chú nhỏ, hôm nay cô cả kể cho cháu thật nhiều chuyện trước kia."
"Chuyện cẩu huyết, rối loạn lung tung ngày xưa", Đường Đường nói, "Dù sao cháu cũng không tin."
Ngực Minh Thiếu Diễm nhẹ nhàng run lên, hắn dựa lưng vào sô pha, nhìn thẳng vào Đường Đường, "Vì sao không tin?"
Bởi vì quá không logic quá cẩu huyết.
Chẳng qua lời này không dám nói với Minh Thiếu Diễm, "Chú nhỏ mới là người thân của cháu, so với bọn họ, cháu còn tin chú nhỏ hơn."
Ánh mắt Minh Thiếu Diễm hơi run.
Đường Đường nắm chặt cơ hội không ngừng cố gắng, " Chú nhỏ, các cô... Các cô đối xử không tốt với chú, về sau chú nên đề phòng các cô."
Cho nên ánh mắt làm hắn canh cánh ngày hôm nay, thật ra cháu đang giả vờ?
Minh Thiếu Diễm hít vào 1 hơi, bình tĩnh nhìn cô, "Vậy cháu cô ý diễn cho họ xem?"
"Đúng vậy", Đường Đường nâng khoé môi, "Cháu đi vào cùng các cô, liền cảm thấy không đúng, cho nên tương kế tựu kế giả tin lời các cô nói, cháu muốn xem các cô ý muốn làm gì."
Nói xong còn chớp mắt, "Cháu diễn không thật sao?"
Quá thật.
Ngay cả hắn cũng bị lừa đi.
Đường Đường nói xong, cảm thấy thái độ Minh Thiếu Diễm mềm mại hẳn đi, trong lòng thở nhẹ ra liền nở nụ cười, đang định nói gì thì ngửi thấy mùi rượu.
"Chú nhỏ, chú uống rượu sao?"
Mũi còn rất thính nha.
Minh Thiếu Diễm "Ừ" một tiếng, "Uống một chút", sau khi nói xong liền bổ sung câu, " Ngày mai là cuối tuần nên không phải đến công ty, không có vấn đề gì."
Kỳ thật chú là giám đốc, không đi làm không có nghĩa là không làm việc, Đường Đường thầm nghĩ.
Nói xong chuyện kia, Đường Đường không có ngược đãi mình nữa, đứng lên từ sô pha, "Kia... Chú nhỏ, cháu lên tầng trước?"
"Đi đi", Minh Thiếu Diễm gật đầu, nói với Đường Đường, "Trước khi đi ngủ nhớ sấy khô tóc, để tóc ướt đi ngủ cẩn thận đau đầu."
Kỳ thật đã sấy một nửa, không nghĩ tới Minh Thiếu Diễm cư nhiên chú ý tới.
" Vâng ", Đường Đường tâm tình rất tốt cười ra cửa, sau đó cẩn thận giúp Minh Thiếu Diễm đóng cửa cho kỹ.
Dì Trình đi từ tầng dưới lên, vừa vặn nhìn thấy Đường Đường đi ra từ phòng Minh Thiếu Diễm, hoảng sợ, vội hỏi cô sao lại thế.
"Không có việc gì, chỉ là cháu nói chuyện chút với chú nhỏ."
Dì Trình cẩn thận nhìn biểu cảm của Đường Đường, nhìn theo Đường Đường trở về phòng, lại không yên tâm gõ cửa phòng Minh Thiếu Diễm.
Lần này Minh Thiếu Diễm mở cửa rất nhanh, dì Trình cảm thấy mình có chút hoa mắt, trên môi Minh Thiếu Diễm mang ý cười.
Dì Trình cảm thấy không cần hỏi.
Thoạt nhìn hai chú cháu đều cao hứng, còn gì phải hỏi.
Bà nói này, đứa nhỏ Đường Đường này tuyệt đối không phải đứa vô tâm đâu, bây giờ có thể yên tâm rồi.
Đường Đường trở lại phòng, nhận được tin nhắn từ gia sư toán, Wechat của An Kiệt.
An Kiệt hỏi cô ngày mai có thời gian không, nói mấy ngày nay không có học, nếu chiều ngày mai rảnh, hắn sẽ qua dạy.
Đương nhiên có thể, Đường Đường nhanh chóng trả lời.
Giáo viên nguyện ý dạy, cô sao từ chối được.
Sáng ngày hôm sau, tưởng rằng Minh Thiếu Diễm uống rượu sẽ dậy muộn, không nghĩ tới hắn còn dậy sớm hơn cô.
Đường Đường vốn đang muốn pha cà phê sáng cho Minh Thiếu Diễm, nhưng bây giờ lại chậm rồi.
Nhưng Đường Đường vẫn đi pha cà phê, trên tay cầm cà phê, Đường Đường đột nhiên nghĩ đến chính mình sớm hay muộn cũng phải rời đi, thuận miệng nói với Minh Thiếu Diễm, "Chú nhỏ, nếu không cháu dạy chú pha cà phê nhé."
Dì Trình tưởng thiếu gia sẽ nói không, không nghĩ tới Minh Thiếu Diễm lại nói, "Được."
Sự việc phát triển ngày hôm qua nằm ngoài dự kiến của Minh Thiếu Diễm.
Vốn tưởng người cháu gái này không được, lại không nghĩ cô lại giúp hắn.
Năm Minh Thiếu Diễm chín tuổi, mẹ hắn qua đời, tình cảm của bố thì lạnh nhạt, trên đời này ngoại trừ dì Trình, Minh Thiếu Diễm không cảm thấy mình còn người thân.
Ngay cả khi Đường Đường quay về, Minh Thiếu Diễm cũng không cảm thấy gì.
Nhưng ngày hôm qua, Minh Thiếu Diễm đã nhận ra, hắn thật sự còn có một người thân.
Suốt từ khi chín tuổi, hắn ngoài ý muốn lại có cháu gái.
Hiện tại nhìn thế nào cũng thấy cháu gái mình thuận mắt.
Vì thế khi Đường Đường nói muốn dạy hắn pha cà phê, Minh Thiếu Diễm đang chuẩn bị đứng lên, chuẩn bị xem cách Đường Đường pha cà phê thì lại thấy Đường Đường nói, "Về sau lúc cháu không còn ở đây nữa, nhỡ không có ai pha cà phê hợp khẩu vị của chú, chú nhỏ vẫn có thể tự pha cà phê uống, chính mình vẫn hiểu rõ khẩu vị của mình."
Minh Thiếu Diễm lại có chút không muốn học.
Cái gì kêu về sau liền không còn nữa?
Chạy đi chỗ nào mà chẳng là cháu gái của Minh Thiếu Diễm?
Chả lẽ đã tính chuyện lấy chồng...
Bây giờ đã tính chuyện lấy chồng, bây giờ mới có 18 tuổi, 28 tuổi còn chưa muộn.
Vì thế Minh Thiếu Diễm một lần nữa cầm lấy tạp chí kinh tế tài chính, "Hôm khác đi."
Đường Đường chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Minh Thiếu Diễm lại đồng ý học, cho nên dù Minh Thiếu Diễm nói hôm khác học, căn bản nghe cũng không khác mấy.
9h sáng ăn sáng xong thì cô giáo đến.
Cô giáo mới hơn hai mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học hàng đầu liền đi dạy, tuy rằng tuổi trẻ nhưng dạy rất tốt, lớn lên còn xinh đẹp.
Tiến vào nhà cẩn thận nhìn Minh Thiếu Diễm một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, đang muốn cùng Đường Đường lên tầng thì Minh Thiếu Diễm đột nhiên nói, "Học ở phòng khách đi."
Hai người đều ngạc nhiên, Minh Thiếu Diễm cũng không ngẩng đầu lên nói, "Không ai quấy rầy nên rất yên tĩnh, dì Trình đưa trái cây cũng tiện hơn chút."
Cái này lý do thực gượng ép, nhưng Đường Đường chưa bao giờ từ chối Minh Thiếu Diễm, chính là có chút không nghĩ ra vì cái gì, cô giáo đang đứng bên cạnh vội nói:, "Vậy ở phòng khách đi, ánh sáng càng tốt."
Đường Đường theo bản năng nhìn giáo viên, thấy cô giáo đang e lệ ngượng ngùng nhìn về phía Minh Thiếu Diễm.
Đường Đường:???
Chuyện gì đang xảy ra đây???
Minh Thiếu Diễm không phải toàn bắt bẻ phụ nữ sao?
Tuy cô giáo lớn lên cũng rất ưu tú, nhưng không hẳn là đạt tiêu chuẩn của Minh Thiếu Diễm chứ...
Bất quá, chuyện này cũng thật không chừng.
Rốt cuộc cô cũng không hiểu, vì sao lại muốn học ở phòng khách.
Vì thế hôm nay cô giáo dạy địa càng ôn nhu, càng thêm tận lực, kết quả cả buổi sáng Minh Thiếu Diễm ở trong thư phòng, đến khi cô giáo đi về mới chậm rì rì đi xuống lầu.
Nếu thật sự Minh Thiếu Diễm có ý với cô giáo, điều này thật quá đáng.
Đường Đường cảm thấy đáng tiếc.
Minh Thiếu Diễm không có gì đáng tiếc, đi tới cầm lấy bài thi của Đường Đường,
"Chiều cháu học toán?"
"Vâng."
"Cố gắng học tập tốt."
"Vâng ạ."
Đây lại là cuộc đối thoại nghèo nàn.
Thời gian nghỉ trưa qua đi, Jason tới mang theo một bàn học đặt trong phòng khách. Chờ giáo viên toán học An Kiệt tới, Đường Đường ôm sách vở xuống tầng, chỉ vào cái bàn nói, "Liền học ở chỗ này đi."
An Kiệt nhìn Minh Thiếu Diễm ngồi trên sô pha không có ý rời đi.
Minh Thiếu Diễm:...
Hắn nơm nớp lo sợ lấy ra giáo án.
Khí thế của Minh Thiếu Diễm quá lớn, cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh mẽ, An Kiệt liền sợ hãi hắn, hiện tại Minh Thiếu Diễm ngồi một bên, vì thế càng luống cuống.
Đường Đường phát hiện ra là An Kiệt nói lắp, nguyên nhân là do Minh Thiếu Diễm.
Vì thế cô thương lượng cùng với Minh Thiếu Diễm, "Chú nhỏ, chú không bận việc gì sao?"
Minh Thiếu Diễm:...
Chú nhỏ tận lực làm việc của môt người lớn tốt, không nói ra nhưng đều vì cháu mình, nhưng cháu mình một chút cũng không hiểu?
Như thế nào không nhìn ra chàng trai này có cảm tình với mình, không biết ngại?
Đường Đường thật không nghĩ ra.
Đại khái là trước đây người thích cô quá nhiều, nhiều hơn nữa cô cũng vậy.
Rốt cuộc Minh Thiếu Diễm cũng lên lầu, An Kiệt cuối cùng cũng thở nhẹ ra, chờ bóng dáng của Minh Thiếu Diễm biến mất, lúc này mới giống hôm trước, không dấu vết ngồi sát vào Đường Đường hơn.
"Chúng ta nghe giảng tiếp đi, tiếp tuyến..."
Nửa giờ sau Minh Thiếu Diễm xuống tầng, liền thấy giáo viên hận không thể dán chặt người lên người cháu mình, bước chân xuống lầu ngày càng lớn.
An Kiệt giật mình một cái, bút trong tay thiếu chút rơi xuống.
Minh Thiếu Diễm uống cốc nước, tự mình đưa cho Đường Đường một cốc rồi lại đi lên lầu.
Một giờ sau, Minh Thiếu Diễm lại xuống tầng, kết quả lại thấy hai cái đầu chụm thật gần, đột nhiên cảm thấy tay thật ngứa, nói chuyện với dì Trình một chút, vừa quay đầu lại thì thấy tay trái An Kiệt luồn ra phía sau của Đường Đường, tay phải cầm bút Đường Đường viết gì đó.
Từ sau lưng nhìn lại, Đường Đường quả thực giống như là bị ôm ở trong lòng.
Chú Minh không chịu nổi nữa.
Lập tức lên tầng gọi điện thoại, đổi giáo viên.
Jason ngạc nhiên, không phải tiểu thư nói An Kiệt giảng khá tốt sao?
"Ta không cảm thấy giáo viên thích học sinh là tốt."
Jason trầm mặc một lát, nói "Có khả năng An Kiệt có tình cảm, nhưng tiểu thư xinh đẹp như vậy, khẳng định không có..."
"Không được có tình cảm, đổi giáo viên nữ."
"... Vâng."
"Cậu không có con gái, cậu không hiểu đâu."
Đúng vậy, tôi không hiểu, Jason nghĩ thầm.
Đợi sau khi điện thoại tắt, Jason mới phản ứng lại.
Minh đổng không phải cũng không có con gái đi!
Cho nên, anh thì hiểu cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.