🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau buổi tiệc liên hoan, không bao lâu là sẽ đến sinh nhật của Cố Thâm.
Ôn Noãn đã sớm chuẩn bị câu trả lời. Câu trả lời này cô đã dành nhiều thời gian để suy nghĩ thật kỹ, cô cũng không còn cảm thấy khó xử hay phải trốn tránh điều gì nữa. Vì vậy cả người đều trở nên nhẹ nhõm và thoải mái.
Ngược lại, Vương Giai mỗi ngày đều lảm nhảm bên tai cô nhắc nhở: "Còn bốn ngày nữa là đến sinh nhật của Cố Thâm rồi đó."
Ôn Noãn: "...Tớ biết."
Cô liếc nhìn thời gian: " Sinh nhật của Cố Thâm là vào thứ bảy."
"Đúng vậy." Vương Giai hâm mộ: "Tớ rất hâm mộ người nào có sinh nhật vào cuối tuần."
Ôn Noãn buồn cười nhìn cô: " Cái này thì có gì mà cậu phải hâm mộ."
Vương Giai quay ra nhìn cô rồi lắc đầu: "Cậu không thể nào hiểu được đâu."
"Tại sao tớ lại không thể hiểu được?"
Vương Giai cười nói: "Sinh nhật vào cuối tuần có thể đi chơi thỏa thích, còn có thể tụ tập ăn uống không phải lo nghĩ thời gian hay bài tập. Còn sinh nhật mà vào giữa tuần thì chỉ có thể tổ chức vào buổi tối sau giờ học, còn không được vui chơi ăn uống, phải về sớm để sáng mai còn đi học."
Vương Giai nói cũng đúng, sinh nhật vào cuối tuần sẽ tốt hơn.
Nhớ lại lúc còn bé, cô cũng rất thích và háo hức khi đến ngày sinh nhật.
Nhưng khi lớn lên, ngày sinh nhật đối với cô cũng chỉ là một ngày bình thường trong năm, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
"À đúng rồi, Ôn Noãn sinh nhật cậu vào hôm nào?"
Ôn Noãn bối rối, phân vân không biết trả lời như nào: "Chuyện này... Tớ cũng không biết chính xác ngày nào."
Cô có hai ngày sinh nhật, một là vào ngày cô được nhặt ở cô nhi viện, còn ngày thứ hai là lúc được Ôn gia đón về và được người của Ôn gia nói cho ngày sinh.
Cô cũng không biết mình nên lấy ngày nào để làm ngày sinh nhật.
"Cậu nói thật hay đùa vậy?" Vương Giai kinh ngạc nhìn cô: "Cậu thực sự không biết ngày sinh của mình ư?"
Sau khi nói xong, cô mới nhớ ra rằng: "Không đúng, cậu phải biết chứ...Cậu và Ôn Nhan có cùng ngày sinh mà đúng không?"
Ôn Noãn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: " Không chỉ có ngày đó mà tớ còn một ngày sinh nữa khi tớ còn ở trại trẻ mồ côi."
Cô được nhặt vào lúc gần Tết Nguyên Đán nên viện trưởng lấy ngày đó làm ngày sinh cho cô luôn.
Sau khi nghe xong, Vương Giai ánh mắt sáng lên, kích động nói: "Điều này thật tốt. Sinh nhật cậu vào thời gian được nghỉ đông, đến lúc đó chúng ta tụ tập tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật cho cậu."
Ôn Noãn cong môi cười: "Được thôi."
Cô nhìn Vương Giai trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp và xúc động.
Cô quả thật may mắn khi có thể quen và làm bạn với những con người vừa đáng yêu vừa thiện lương như này.
Buổi trưa khi trở về kí túc xá nghỉ ngơi, Ôn Noãn có chút buồn ngủ.
Kết quả cô không nghĩ tới là buổi sáng Vương Giai vừa nhắc tới sinh nhật của Cố Thâm thì buổi trưa Ngạc Thiên Thiên lại nói đến chuyện đấy một lần nữa.
"Ôn Noãn, trưa nay cậu ở ký túc xá nghỉ ngơi à?"
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhìn về phía hai người ở cửa: "Tối hôm qua tớ không ngủ được nên bây giờ có chút mệt mỏi."
"Ồ, vậy à." Ngạc Thiên Thiên cẩn thận nhìn cô, chớp mắt hỏi: "Ôn Noãn, tớ có chuyện này muốn nói."
"Cậu nói đi."
Ngạc Thiên Thiên đi tới bên giường cô, cẩn thận nói: "Cậu có biết sắp tới là sinh nhật của Cố Thâm không?"
Ôn Noãn: "..."
Cô nhìn vẻ mặt căng thẳng của Ngạc Thiên Thiên, bật cười nói: "Tớ biết mà, Vương Giai sáng nay vừa mới nhắc tới một lần, trưa nay cậu lại đến nhắc một lần nữa."
"Hả, sáng nay Vương Giai đã nhắc rồi sao." Ngạc Thiên Thiên cười: "Tớ với Vương Giai nhắc cậu vì sợ rằng cậu quên."
Ôn Noãn bật cười rồi lắc đầu: "Tớ không quên đâu, các cậu yên tâm."
Cô có thể quên nhiều thứ khác còn sinh nhật của Cố Thâm cô sẽ không thể nào quên được.
Bữa tiệc sinh nhật này không chỉ có Cố Thâm mong chờ mà cô cũng đã mong chờ rất lâu.
Ngạc Thiên Thiên cùng Trịnh Lại Hàm liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt gian xảo, nở một nụ cười nguy hiểm nhìn cô: "Vậy cậu định tặng quà gì cho Cố Thâm vậy, bật mí một chút cho bọn tớ đi."
Ôn Noãn bất đắc dĩ: "Các cậu tò mò quà tớ định tặng cho Cố Thâm vậy sao?"
"Có một chút tò mò."
Ôn Noãn cười: "Thật ra tớ còn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì cho cậu ấy."
Trịnh Lại Hàm đứng ở phía sau đưa ra cho cô gợi ý: "Hay là cậu tự tặng bản thân mình cho Cố Thâm đi, tớ nghĩ cậu ấy sẽ thích lắm."
Trịnh Lại Hàm vừa nói xong thì cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra, Ngu Thư đi vào gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Tớ rất đồng tình với ý kiến của bạn học Trịnh Lại Hàm, đồng ý cả hai tay hai chân."
Ngu Thư nói một cách đầy tự tin và dõng dạc: " Cố Thâm không thiếu cái gì chỉ có thiếu một người bạn gái thôi."
"Đúng vậy, đúng vậy." Trịnh Lại Hàm nói: "Ôn Noãn cậu chỉ cần nhìn ánh mắt của cậu ấy là có thể đoán được. Ánh mắt đó nói tôi không cần những món quà kia. Tôi chỉ cần một người bạn gái là đủ."
Ôn Noãn: "..."
Là chính các cậu ấy nói chuyện khiến người ta suy nghĩ lung tung! Tại sao bây giờ lại trở thành cô có suy nghĩ không trong sáng vậy.
Ôn Noãn thở dài.
Ngu Thư bật cười, nhướng mày nhìn Trịnh Lại Hàm đầy ẩn ý: "Những điều cậu nói là thật à?"
Ngạc Thiên Thiên đứng ở một bên chen vào nói: " Trịnh Lại Hàm, tại sao cậu có thể nói ra những lời thô thiển như vậy! Cố Thâm không phải một người nông cạn như lời cậu nói đâu!!"
Trịnh Lại Hàm nhìn biểu cảm của ba người trước mặt, quả thực là không thể nói được gì.
Cô không biết làm cách nào để cho bọn họ hiểu được ý của mình.
Ý của cô chỉ là muốn Ôn Noãn đồng ý làm bạn gái của Cố Thâm mà thôi.
Nhưng nhìn ánh mắt hiện tại của ba người này, cô không tự chủ được suy nghĩ lại một chút, có phải cô nói chuyện quá thô thiển hay không.
Cô chỉ muốn bảo Ôn Noãn làm bạn gái Cố Thâm mà tại sao mọi người lại có thể nghĩ ra một nghĩa khác được vậy?
"Như thế cũng được." Ôn Noãn cười phá vỡ sự ngượng ngùng: "Thật ra, tớ còn chưa nghĩ ra nên tặng cậu ấy cái gì."
Mặc dù cô đã có câu trả lời rồi nhưng quà tặng lại là chuyện khác, hai chuyện này không hề liên quan đến nhau.
Ôn Noãn suy nghĩ thật lâu, cũng không biết Cố Thâm cần cái gì, thích cái gì.
Ngu Thư nhìn ánh mắt cô, cười nhẹ: "Cậu vẫn chưa suy nghĩ ra à?"
"Tớ chưa"
Ngạc Thiên Thiên ở một bên lên tiếng: "Tớ nghĩ rằng cậu tặng cái gì cũng được quan trọng là tấm lòng, Cố Thâm cũng sẽ không để ý đến quà tặng có đắt tiền hay là không đâu."
"Cậu nói cũng đúng."
Sau khi bàn luận một hồi, đến cuối cùng, mọi người vẫn chưa biết nên tặng cho Cố Thâm quà gì. Các cô cũng không lo lắng lắm vì tặng quà gì cũng được. Người lo lắng nhất chính là Ôn Noãn.
Vì quà của Ôn Noãn có ý nghĩa đặc biệt đối với Cố Thâm.
**
Một tuần trôi qua, vào buổi chiều trước sinh nhật Cố Thâm, sau khi tan học Vương Giai và Ôn Noãn đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi về thì đã thấy Ngu Thư đến trước cửa phòng học của các cô.
"Sao cậu đến đây nhanh vậy?"
Ngu Thư hừ một tiếng, nhướng mày, nhếch môi cười: " Được đi ra ngoài dạo phố mua sắm thì phải tích cực lên một chút chứ."
Ôn Noãn bật cười: "Ừm. Cậu nói đúng. "
Hai người nhìn nhau cười, vừa đi vừa nói chuyện.
Vì bây giờ là lúc tan học và tan tầm nên cổng trường rất đông đúc, kể cả trạm xe bus hay ga tàu điện đều chật kín người.
Gần đến sinh nhật Cố Thâm rồi nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì.
"Hay chúng ta đến cửa hàng bánh ngọt xem thử."
"Được." Ôn Noãn đáp ứng, quay đầu nhìn cô: "Cậu có biết cửa hàng nào bán bánh ngon không?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngu Thư lắc đầu: "Tớ không biết. "
Cô ấy không phải là một người thích đồ ngọt, nên không biết cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này ngoài trời, thời tiết đang rất lạnh, hai người bọn họ dù đã mặc quần áo dày nhưng vẫn lạnh đến phát run.
Ngu Thư suy nghĩ một chút: "Hay hỏi thử bọn Ngạc Thiên Thiên xem các cậu ấy có biết quán nào không?"
"Ừm."
Sau khi hỏi được chỗ, hai người bọn họ đi đến cửa hàng bán bánh mà Ngạc Thiên Thiên chỉ. Ôn Noãn đi một vòng cửa hàng thì chọn được một cái bánh. Nhưng cô không mua mà chuẩn bị ngày hôm sau tới làm.
Đúng vậy, là tự mình làm để tặng Cố Thâm.
Cô thật sự không nghĩ ra nên tặng quà gì cho Cố Thâm, cho nên cuối cùng cô quyết định tự mình làm một cái bánh để tặng sinh nhật anh. Vì tự tay mình làm nên dù sao nó cũng có ý nghĩa hơn một chút.
Sau khi chọn bánh xong, Ôn Noãn cùng Ngu Thư cùng đi dạo trong trung tâm thương mại để chọn quà sinh nhật.
"Cậu mua cái gì để tặng Cố Thâm?"
Ngu Thư rất nhanh đã chọn xong món quà mình định tặng cho Cố Thâm. Sau khi nhìn thấy món quà, Ôn Noãn không biết nên nói gì.
Một lúc sau cô mới dám hỏi: "Cậu định tặng cho Cố Thâm cái này?"
Cô nhìn túi đồ trong tay Ngu Thư, không biết nên đánh giá như thế nào.
Cái Ngu Thư cầm... Là một gói đồ ăn vặt, người này muốn tặng đồ ăn vặt cho Cố Thâm???
Ngu Thư cười, lúc cười rộ lên đôi mắt đào hoa ngập nước, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu người, cô cúi đầu nhìn túi đồ ăn vặt trong tay: "Tặng cái này không được sao. Tớ thấy rất tốt mà."
Ôn Noãn: "..."
Không phải không được, chỉ là Cố Thâm chắc sẽ không thích ăn mấy đồ ăn vặt này thôi.
Ngu Thư cười trêu trọc cô: "Không phải đưa cho Cố Thâm, đây là tớ mua cho người khác." Cô nhìn quanh một vòng, thở dài nói: "Tớ không biết nên tặng cậu ấy cái gì nên tớ chắc sẽ đưa tiền cho cậu ấy để Cố Thâm tự mua những đồ cậu ấy thích."
Quà tặng hay gì đó, thực sự quá khó để nghĩ. Ánh mắt Ôn Noãn sáng ngời, đột nhiên cảm thấy đề nghị này quả thực tốt: "Tớ cũng nghĩ vậy."
Ngu Thư gật đầu: "Không sai, liền tặng cậu ấy tiền đi. "
Ôn Noãn: "..."
Cô chỉ vào người mình: "Vậy còn tớ thì sao."
Ngu Thư: "Tớ không biết, cậu tự suy nghĩ đi."
Ôn Noãn trợn trừng mắt, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía một cửa hàng đối diện, ngây ngẩn cả người.
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Ngu Thư nhìn theo ánh mắt của Ôn Noãn.
Ôn Noãn lẩm bẩm hỏi: "Nếu tớ tặng Cố Thâm một cặp kính thì sao?"
Không biết vì sao, trong đầu cô ấy đột nhiên nhớ tới một chút miêu tả của tác giả gốc đối với Cố Thâm lúc trước.
Cố Thâm không bị cận thị, nhưng vì để che đi cảm giác sắc bén trong ánh mắt và khiến cho người ta không quá áp lực, cho nên trong khi làm việc sẽ đeo kính.
Đến bây giờ, Ôn Noãn vẫn còn nhớ rõ những lời miêu tả của tác giả, nhã nhặn, lạnh lùng, cấm dục, khiến mọi cô gái đều say mê.
Áo sơ mi trắng, âu phục tối màu cùng kính mắt vàng, muốn bao nhiêu cấm dục thì có bấy nhiêu, câu dẫn con gái khiến họ không thể rời mắt.
Nghĩ đến chuyện này khiến mặt Ôn Noãn không khỏi nóng lên.
Cô nghĩ cô muốn nhìn thấy bộ dáng Cố Thâm khi đeo kính, càng nghĩ cô càng muốn nhìn ngay bây giờ.
Ngu Thư đột nhiên cười: "Tớ cảm thấy có thể tặng đấy, thậm chí tớ nghĩ đấy là một món quà tốt ấy chứ."
"Đúng không?"
Hai người có cùng chung suy nghĩ và mục đích, lập tức đi về phía cửa hàng kính mắt.
......
**
Hơn mười một giờ, Ôn Noãn kết thúc livestream, cô quay ra nhìn đồng hồ.
Cô mím môi suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Thâm: Cậu ngủ chưa.
Cố Thâm lập tức trả lời lại: Tớ chưa.
Ôn Noãn: Cậu đang làm gì vậy?
Cố Thâm nhìn livestream vừa kết thúc trên máy tính bảng, mỉm cười: Vừa rồi đang xem một buổi livestream.
Ôn Noãn nhướng mày: Ồ, vậy người livestream có đẹp không?
Cô không hỏi Cố Thâm xem ai và xem cái gì.
Cố Thâm: Đẹp, rất đẹp.
Nhìn mấy chữ Cố Thâm nhắn, Ôn Noãn ngược lại có chút tò mò.
Khó có thể nhìn thấy Cố Thâm khen ai hoặc là cái gì đó, nhưng bây giờ cô cũng không muốn hỏi nhiều.
Cô suy nghĩ một chút, cúi đầu đánh chữ: Sáng mai chúng tớ qua.
Cố Thâm: Đều được, tùy các cậu.
Ôn Noãn liếc mắt nhìn thời gian, cùng Cố Thâm nhắn tin qua lại.
Lúc 11 giờ 59 phút, cô đè nén trái tim đang đập thình thịch của mình, trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Thâm.
Lúc Cố Thâm bắt máy, thời gian vừa vặn mười hai giờ.
Ôn Noãn không đợi Cố Thâm nói chuyện, cắn môi nói một câu: "Cố Thâm, chúc mừng sinh nhật!"
Cố Thâm cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm, khóe môi anh cong lên, ngửa đầu nhìn căn phòng còn sáng đèn, nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn cậu."
Ôn Noãn ngượng ngùng ừ một tiếng, ngửa đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ban ngày mặt trời đã xuất hiện nên bầu trời về đêm cũng đẹp hơn nhiều so với sự âm u của mấy ngày hôm trước. Cô vừa ngắm nhìn bầu trời vừa hỏi Cố Thâm: "Cậu có buồn ngủ không?"
Cố Thâm lắc đầu: "Không có"
Cậu dừng một chút, thấp giọng nói: "Thế cậu có buồn ngủ không?"
"Tớ cũng không."
Cố Thâm cười: "Vậy cậu có muốn ra ngoài đi dạo không?"
"Đi dạo bây giờ?"
Ôn Noãn bất ngờ, đột nhiên phản ứng lại, cô lập tức từ trên giường đứng lên, cúi đầu nhìn xuống dưới lầu.
Liếc mắt một cái, Ôn Noãn liền nhìn thấy người đang đứng ở dưới lầu.
Cố Thâm đang ngửa đầu nhìn cô, cô không nhìn thấy rõ gương mặt nhưng thân hình nhìn rất giống Cố Thâm.
Ôn Noãn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nói: "Được. Cậu đợi tớ một chút."
"Được, không cần phải vội vàng. Tớ chờ được."
Ôn Noãn nhanh chóng thay quần áo, cầm điện thoại di động rồi chạy xuống. Buổi tối cô vừa gội đầu, tóc tai lộn xộn chưa chải nhưng cô cũng không quan tâm.
Cố Thâm ở dưới lầu, nhìn người từ lối đi chạy ra.
Cậu một tay đút túi, mặt mày mỉm cười.
"Đến đây."
Ôn Noãn hít sâu một hơi, đứng trước mặt cậu nhẹ nhàng ừ một tiếng, lông mi run rẩy: "Tớ tới rồi."
Cô ấy nhìn Cố Thâm, ánh mắt cậu ấy sáng ngời, đôi môi hơi mỉm cười. Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
Ôn Noãn mím môi nhìn cậu, cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô nhìn Cố Thâm, chần chừ hỏi: "Cậu đứng ở đây bao lâu rồi? Sao không gọi cho tớ?"
Cố Thâm nghiêng đầu cười: "Không lâu lắm, tớ vừa tới được một lúc thôi."
Khi Ôn Noãn đang nhắn tin nói chuyện với cậu thì lúc ấy cậu mới đi ra.Từ nhà Cố Thâm đi tới đây không xa lắm, đi hơn mười phút đã tới.
Ôn Noãn ừm một tiếng, chớp chớp mắt hỏi: "Vậy... Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Cậu có chỗ nào muốn đi không?"
Ôn Noãn lắc đầu, cười nói: "Tối nay cậu là người lớn nhất, cậu muốn đi đâu thì chúng ta đi đó."
Cố Thâm cười, rũ mí mắt nhìn xuống đất, nhẹ nhàng nói: "Tớ muốn ăn."
"Cậu muốn ăn gì?"
Ôn Noãn hơi bất ngờ, nhìn cậu một hồi, đột nhiên hỏi: "Cậu có muốn lên nhà tớ không"
Cô nhẹ nhàng nói: "Tớ sẽ nấu mì trường thọ cho cậu"
Mì trường thọ cũng là một món quà mà Ôn Noãn muốn chính bản thân làm tặng Cố Thâm.
Cô nghĩ, quan hệ giữa Cố Thâm và cha cậu không được tốt, về phần những người khác trong Cố gia, cậu càng không tiếp xúc, cho nên mì trường thọ này có thể sẽ không ai nấu cho Cố Thâm. Vì vậy cô cảm thấy mình nên tự nấu cho cậu ấy ăn.
Cố Thâm cười, nhìn cô: "Đợi buổi trưa đi."
"Buổi sáng đi." Ôn Noãn dí dỏm nói: "Buổi sáng tốt hơn."
Cố Thâm mỉm cười gật đầu: "Được."
Hai người im lặng nhìn nhau, Cố Thâm chỉ ra bên ngoài: "Vậy đi cùng tớ ra ngoài một chút được không."
"Được."
Hai người đi ra ngoài, bên ngoài còn rất náo nhiệt, tuy rằng trung tâm thương mại đã đóng cửa, nhưng trong ngõ nhỏ cách đó không xa, những quầy hàng ở chợ đêm vẫn còn mở.
Hai người đi lòng vòng mua chút đồ ăn đến một giờ, sau khi ăn xong Cố Thâm đưa cô về tận nhà.
Ôn Noãn nhìn cậu, dừng một chút: "Vậy tớ về trước đây."
Cố Thâm gật đầu: "Cậu về đi, ngủ ngon."
Ôn Noãn đi về phía trước hai bước, quay đầu lại nhìn anh: "Cậu không có gì để nói với tớ sao?"
Cố Thâm hơi bất ngờ, không lên tiếng.
Ôn Noãn nhìn anh, gật đầu đi về phía trước.
Cố Thâm nhìn theo cô, đang định xoay người rời đi thì Ôn Noãn đột nhiên quay lại nắm lấy cổ tay cậu.
Cậu cúi đầu và nhìn cô.
Mí mắt Ôn Noãn run rẩy, cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm, dừng một chút nói: "Đáp án tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, tuy rằng cậu không hỏi, nhưng tớ cảm thấy... Tớ phải nói với cậu ngay bây giờ."
Giọng cô ấy rất nhẹ, nếu không phải xung quanh đều rất yên tĩnh, nếu không phải Cố Thâm vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe, phỏng chừng có thể sẽ bỏ sót.
Ôn Noãn hít một hơi thật sâu, giống như đang đưa ra quyết định trọng đại, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Điều lần trước mà cậu hỏi tớ... Tớ đã nghĩ rất kỹ về nó."
"Cậu nói đi tớ đang nghe đây." Cổ họng Cố Thâm có chút khô, giọng khàn khàn.
Ánh mắt anh hơi lóe sáng nhìn người con gái trước mặt, cảm xúc trong mắt cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Kỳ thật Ôn Noãn biểu hiện rất rõ ràng, nhưng anh luôn sợ mình sẽ hiểu lầm.
Ôn Noãn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh, kiên định nói: "Tuy rằng không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng hiện tại tớ đã xác định rồi... Tớ rất thích cậu... Nếu cậu không phiền, cậu có muốn làm bạn trai của tớ không?"
Ôn Noãn mỉm cười, lá gan đột nhiên lớn lên, nhìn Cố Thâm: "Có muốn thử làm bạn trai của tớ không?"
Vừa dứt lời, Cố Thâm liền cúi đầu hôn xuống môi cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.