Cố Thâm hơi giật mình, gò má cảm nhận độ ấm tay cô chạm vào. 
Ngón tay cô rất mềm, Cố Thâm vẫn luôn biết điều đó. 
Thế nhưng cảm giác này so với việc bình thường anh lỡ cầm tay cô rất khác nhau. Anh cũng không biết bản thân nên hình dung cảm giác này như thế nào nữa. 
Chỉ là bây giờ anh muốn được cảm nhận nó nhiều hơn nữa. 
Ôn Noãn thấy ánh mắt anh khác lạ, đột nhiên nheo mắt đè mạnh tay xuống. 
"Aish..." Anh hít sâu một hơi. 
Đau. 
Rất đau. 
Ôn Noãn cố ý mạnh tay ấn vào miệng vết thương. 
Sau khi kêu lên, Cố Thâm lại suy nghĩ xem phản ứng của mình có hơi lố không. 
Trong nháy mắt anh lại trở nên lạnh lùng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. 
Ôn Noãn nhìn lên, hỏi: "Đau không?" 
Cố Thâm dở khóc dở cười, cầm tay cô rồi nhẹ giọng: "Cố ý đấy à?" 
Ôn Noãn gật đầu: "Đúng rồi, cậu không phải bảo là không sao à? Tôi thử xem có thật hay không thôi." 
Đến lúc này Cố Thâm mới hiểu ý của cô. 
Đang cáu. 
Người này đang cáu chắc luôn. 
Cố Thâm vốn không hay tiếp xúc với con gái, dù đã biết cảm xúc con gái sáng nắng chiều mưa nhưng Ôn Noãn trong ấn tượng anh luôn hoàn hảo, cô sẽ không bao giờ cố tình gây sự. 
Thế mà hiện tại, dù Ôn Noãn đang cáu bẩn, Cố Thâm lại thấy rất thú vị. 
Thực ra điều này cũng không bất ngờ lắm, rốt cuộc thì anh đối xử với Ôn Noãn vẫn có sự khác biệt. 
... 
Nghĩ vậy, anh cười khổ nhìn Ôn Noãn, xoa đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-qua-tim-nho-cua-lao-dai/504816/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.