Edit: Vincent
Beta: Trang
Lần này, người không nói nên lời lại là Ôn Noãn.
Cô thật sự không thể tin được... Cố Thâm bây giờ lại không biết xấu hổ như vậy.
Cố Thâm nhìn đôi tai và gương mặt đỏ ửng của cô, cười khẽ một tiếng, khom lưng tới gần tai cô nói: "Cậu thẹn thùng sao?"
Lại cố tình ghé sát vào tai cô để nói chuyện, thật khiến người ta ngại ngùng.
Trước kia Ôn Noãn vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người có tâm lý khá vững vàng, trước kia cô cũng nhận được nhiều lời tỏ tình nhưng chưa bao giờ thấy rung động trước những lời tỏ tình đó.
Sau khi gầy đi, Ôn Noãn nhận được rất nhiều thư tình, cũng được rất nhiều người thổ lộ, nhưng cô đều cảm thấy như vậy có chút ngây thơ nên cô cũng không trả lời.
Nhưng những lời Cố Thâm nói ra khác với bọn họ... Cô hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Nói cho cùng, Ôn Noãn cũng chỉ là một nữ sinh mười mấy tuổi, kiếp trước cũng chỉ chú tâm vào việc học, nên dù có kí ức của kiếp trước thì những chuyện yêu đương này cũng không có tí kinh nghiệm nào cả.
Nghĩ đến đây, cô tức giận lườm Cố Thâm, phản bác: "Cậu nói ai thẹn thùng?."
Cố Thâm nhịn cười, nhướng mày: "Được, cậu không thẹn thùng, người thẹn thùng là tớ."
Ôn Noãn: "..."
Cố Thâm nói như vậy, càng làm cô như giấu đầu hở đuôi. Cô cúi đầu nhìn mặt đất để thể hiện sự bất mãn của mình.
Cố Thâm nhìn hành động trẻ con của cô, chỉ cảm thấy buồn cười.
Da mặt Ôn Noãn mỏng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-qua-tim-nho-cua-lao-dai/504812/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.