Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Anh nhìn mấy chiếc bánh bao đang đựng trong túi, bị chọc giận tới mức bật cười.
Nghĩ đến đây, Cố Thâm liền quay sang lườm cô nói: "Lần sau không cần phải mua bữa sáng cho tôi đâu, tôi có thể tự mua bữa sáng cho mình được."
"Ừ."
Ôn Noãn nhìn theo bóng lưng của anh, cô lén nở một nụ cười rạng rỡ.
Làm sao lại có thể có một người vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nhưng lại có chút gì đó rất dễ thương như vậy. Cô bật cười rồi khẽ lắc đầu, trong lòng cô đột nhiên lại cảm thấy vui hơn trước rất nhiều. Nói thật, cô cảm thấy Cố Thâm của hiện tại nhìn dễ thương hơn rất nhiều so với nhân vật nam chính Cố Thâm trong tiểu thuyết. Và cô thậm chí còn nghĩ tác giả của bộ truyện đó thực sự không hiểu hết về con người thật của Cố Thâm, nên cách tác giả viết và miêu tả Cố Thâm mới quá sơ sài và mông lung như vậy.
Khi bạn càng trở nên thân thiết với người này, bạn mới có thể phát hiện ra điểm đặc biệt của anh ấy.
Ôn Noãn không hề biết, ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy, Cố Thâm cũng đang nở một nụ cười rạng rỡ.
Từng tia nắng ban mai dõi theo những bước chân của hai người, và đã tạo nên một bức tranh tươi đẹp về tuổi thanh xuân.
Cố Thâm quay sang nhìn cô nói: "Tâm trạng của cậu ngày hôm nay có vẻ rất tốt?"
Ôn Noãn khẽ gật đầu, cô bật cười hỏi: "Thật à, có thể nhìn rõ như vậy sao?"
"Đúng vậy." Tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-qua-tim-nho-cua-lao-dai/504785/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.