Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Ôn Noãn không biết Cố Thâm đang nghĩ gì mà lại nghĩ cô sẽ chấp nhận lời tỏ tình của Tào Nguyên Lượng.
Tuy rằng hiện tại cô vẫn chưa đủ tốt, nhưng mắt của cô đâu có kém như vậy...
Cố Thâm dùng tay che miệng lại, khẽ ho một tiếng, có hơi xấu hổ nhìn cô: "Tôi xin lỗi."
Ôn Noãn: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
Cô quan sát Cố Thâm thật cẩn thận: "Lần sau trước khi nói chuyện thì phải dùng não để suy nghĩ trước."
Cố Thâm: "..."
Đây là lần đầu tiên có người coi anh là kẻ ngốc.
Anh nở nụ cười bất lực, quay sang nhìn cô gái đang đứng bên cạnh.
Nhìn cô bây giờ cả người toàn là mồ hôi, có nhiều giọt rơi từ trên trán rồi từ từ xuống cổ.
Cô lúc này có vẻ không được xinh đẹp thậm chí còn không được coi là sạch sẽ, cũng không được tính là dáng người mảnh mai, nhưng nhìn cô như vậy, Cố Thâm không biết vì sao anh lại cảm thấy có một vầng hào quang đang tỏa ra khắp người cô.
Đôi mắt của cô, cùng khí chất từ trên người cô tỏa ra, như muốn nói cho mọi người biết cô đang rất vui vẻ và hài lòng với những gì đã đạt được.
Lúc cô đang vất vả chạy bộ, anh cảm nhận được niềm vui của cô, ngay cả khi mồ hôi rơi đầm đìa, cô vẫn kiên trì tập luyện. Cô không hề nản chí, cũng không hề cảm thấy tự ti hay mặc cảm, bởi vì cô luôn trân trọng những thứ mà mình đang có, đôi mắt cô lúc nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-qua-tim-nho-cua-lao-dai/504781/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.