Lật Nhi chạy tới ‘ăn chực’ canh cá của nàng, vốn đang chép miệng chưa đã thèm, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Giang Gia Nhiễm là còn có công khóa xong lại chạy mất.
Giang Gia Nhiễm nghe xong lời này mới nhớ tới một số chuyện. Mỗi lần Lật Nhi đến đây đều giống như đánh cướp, bước chân lại nhẹ nhàng khiến người khác khó có thể phát hiện.
Cứ nghĩ là con nít vẫn còn nhỏ nên mới linh hoạt như thế. Hiện tại nhìn kỹ mới thấy bước chân của hắn so với người bình thường nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thì ra Ứng Chiếu Lâu đã dạy cho hắn công pháp gì đó.
Nhìn trời không còn sớm, Giang Gia Nhiễm khiến cho Ngọc Nhi đem theo một ít đồ trang sức đáng giá.
Nàng kiểm kê qua tài sản mới biết được bản thân nghèo đến mức đáng thương. Hôm nay thừa dịp ra cửa thuận tiện đem một ít đồ vật đáng giá ra cửa đổi bạc, nhưng cảm thấy đem theo cả một cái bao lớn ra ngoài nhìn rất chói mắt.
Nhìn chằm chằm áo cưới nửa ngày, cuối cùng Giang Gia Nhiễm thầm than một tiếng, được rồi, lần sau lại nói.
Cố gắng tranh thủ sớm thoát khỏi nơi này, lúc đó nàng có thể tự do kiếm tiền.
Sân của Giang Gia Nhiễm cách cửa hông không xa, Ngọc Nhi làm theo lời của thiếu phu nhân, đi tìm vợ người gác cổng - La tẩu tử nói một tiếng. Nàng vẻ mặt buồn bã nói tổ mẫu của thiếu phu nhân bị bệnh, thiếu phu nhân luôn lo lắng nên muốn trở về nhà xem sao. Lại nói thiếu phu nhân vừa mới gả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phu-nhan-ga-thay-cua-vai-ac-tan-tat/167778/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.