"Đại ca, sao bên ngoài trấn Ngọc Lâm lại có nhiều lưu dân đến vậy?" Kim Cẩn Trình thúc ngựa quay đầu nhìn về phía đại ca mình:"Những lưu dân này trước nay tới mùa thu đông mới có, làm sao năm nay ngay cả vào hạ cũng đã xuất hiện?"
Kim Cẩn Minh nhớ tới ngày thu của những năm trước khiến các quan đau đầu không thôi trả lời:"Một ít khu vực ở phương Nam liên tục bị nạn châu chấu, hoa màu bị hư hỏng cũng bất đồng, có người mất trắng, có người khi thu hoạch cũng không còn lại bao nhiêu. Những người này hẳn là ở bên kia sống không nổi nữa mới chạy nạn qua đây. Có lẽ bọn họ không phải rời đi khi vào hạ mà là khi đi đến đây đã tới mùa hạ."
"Nhưng vì sao lại chọn trấn Ngọc Lâm, nơi đây cũng đâu có giàu có?" Kim Cẩn Trình kỳ quái hỏi.
"Nhị đệ, trên trấn Ngọc Lâm có thôn Hạnh Hoa." Kim Cẩn Minh trả nói:"Hùng gia dâng ra phương pháp làm bàn kháng, quan gia cho thi hành trên toàn bộ Dục triều, mỗi một nơi dừng chân, vô luận là thôn nhỏ hay là châu phủ đều sẽ tuyên dương, dưới loại tình huống này, bá tánh tự nhiên sẽ cho rằng trấn Ngọc Lâm là địa phương tốt, bá tánh ở trấn Ngọc Lâm có thể đã sớm được nằm trên giường đất nóng hầm hập, không cần lo lắng sẽ chết cóng vào mùa đông, nên nơi đó hẳn sẽ rất phồn vinh, ngay cả quan gia đều đã ngợi khen, đem nó treo bên miệng."
"Chỉ vì lý do này mà khi bên đó gặp thiên tai bọn họ đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phu-lang-cua-do-te-tho-bao/440669/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.