Đường Thọ thân thủ len lén mạnh mẽ véo vào đùi non Hùng Tráng Sơn, nơi này là nơi mềm mại nhất. Đáng tiếc, tưởng tượng thì tốt đẹp mà hiện thực lại tàn khốc, trên người Hùng Tráng Sơn không có chỗ nào mềm cả, tay Đường Thọ sờ tới sờ lui trên đùi Hùng Tráng Sơn, véo nửa ngày không véo được miếng thịt nào, lại khiến sắc tâm của Hùng Tráng Sơn nổi lên, câu lên một bụng hỏa khí, thậm chí bánh bao cũng không muốn ăn, chỉ muốn thượng cậu.
Thời khắc này Đường Thọ chỉ hận không thể chặt bỏ đi cái móng vuốt của mình, cho mài nghịch dại này.
Không nhìn thấy ánh mắt Hùng Tráng Sơn, Vương Hùng mới trấn tĩnh lại, vững vàng tâm thần, chung quy vẫn không chống lại được mê hoặc của mĩ thực, lúc lên đường hắn quay lại đối với Đường Thọ nói:"Ta muốn mười cái bánh rán nước, đã làm phiền ngươi."
Trong nhà không có bao giấy dầu, Đường Thọ chỉ có thể dùng bát cho hắn mang đi, may mà Vương Hùng có tiền, cũng không so đo một hai văn tiền. Đường Thọ cũng ghi nhớ, một chốc nữa lên thị trấn phải mua giấy dầu, sau này có thể dùng để đóng gói đồ cho khách nhân.
Cuối cùng Đường Thọ không được như nguyện đi cùng Hùng Tráng Sơn, bởi vì Đường Thọ muốn làm bánh ngọt cho Vương Hùng. Sữa bò trải qua một đêm đã lên men, lúc này vừa vặn để làm bánh ngọt.
Buổi trưa, làm xong bánh ngọt, Vương Hùng liền xuất phát, để giữ được độ tươi mới, tốc chiến tốc thắng, đường đi dài tám trăm dặm, không biết Vương Hùng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phu-lang-cua-do-te-tho-bao/440623/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.