Editor: Thảo Giang
Mùa hè năm này không khi vô cùng oi bức, tiếng ve sầu kêu cũng vô cùng nóng nảy, toàn bộ thôn Hạnh Hoa giống như bị người thả vào trong chảo lớn, sau đó gác củi ở bên dưới châm lửa nấu. Tất cả đều kêu oai oái, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Bầu không khí hiện tại của Hùng gia khá là ngột ngạt, hôm nay trên bàn cơm, sau khi mẹ Hùng và cha Hùng làm xong việc đồng áng nặng nề trở về, ngay cả một miếng cơm cũng không ăn nổi.
Hùng Tráng Sơn lúc này đã lớn hơn một chút, mười bốn tuổi, đã hiểu chuyện. Phía dưới hắn có Tam đệ Tứ muội tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ mới mơ hồ nhận biết được sự việc, chỉ có Ngũ muội là nhỏ nhất còn chưa hiểu chuyện, thấy cả một nhà đều không ăn cơm, vậy mà nàng lại cảm thấy vui vẻ, hiếm khi được ăn một mình đến khi bụng no tròn.
Đợi khi Ngũ muội cơm nước xong xuôi, chiếc bụng no tròn phát ra tiếng ợ hơi, cha Hùng và mẹ Hùng mới giật mình bừng tỉnh từ trong cơn ngẩn ngơ.
"Đã ăn xong rồi, thu dọn thôi." Thật ra ngoại trừ Ngũ muội, những người khác vốn không hé răng nói nửa lời.
Tuy nhiên người một nhà Hùng gia không ai đưa ra dị nghị gì, toàn bộ đứng dậy dọn dẹp. Khi ngồi trở lại bàn một lần nữa, bầu không khí lúc này đã căng thẳng như dây cung bị kéo căng hết cỡ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt bục.
"Cái kia..." Mẹ Hùng tựa như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phu-lang-cua-do-te-tho-bao/3538920/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.