Editor: Thảo Giang 
Cuối cùng hai khối ngọc quý kia đã được khảm vào đai lưng của Hùng Tráng Sơn, người có lòng chiếm hữu mãnh liệt như Hùng Tráng Sơn không có khả năng cho phép đồ mà nam nhân khác tặng đeo ở trên người của phu lang hắn. 
Trong viện nhỏ, mới nhàn rỗi được mấy ngày mà bây giờ Hùng Tráng Sơn lại cúi đầu bang bang hằm hằm làm việc rồi, Đường Thọ ngồi xổm trên mặt đất thỉnh thoảng giúp đỡ đưa đồ vật, còn bị Hùng Tráng Sơn đau lòng đè lại: "Không cần, để ta lấy, những việc nặng nhọc này ngươi không làm được đâu." 
Đường Thọ quệt miệng, giống như vừa tức giận vừa âm dương quái khí nói: "Tại sao ta lại không làm được, mặc dù ta không làm việc bằng thợ mộc, nhưng đưa cho ngươi tấm ván gỗ hay gì đó hẳn là cũng được chứ." Đường Thọ còn chưa nói xong một câu, đã giật mình cảm thấy đầu ngón tay đau nhói một cái giống như bị kim đâm vậy. 
Đúng là đời người không thể nói trước được điều gì mà, vả mặt tới cũng nhanh lắm. Đường Thọ hơi co ngón tay lại, im lặng đè vết thương kia xuống, coi như là không có chuyện gì xảy ra. 
"Đói bụng không, để ta đi vào nấu cơm cho ngươi." Đường Thọ đứng dậy nói rồi tiến vào trong phòng. 
Viện nhỏ này ở Đông Kinh là do Kim Cẩm Trình giúp đỡ liên hệ thuê, tiền thuê một năm cũng không đắt, bọn hắn ở Đông Kinh làm ăn nếu như không có viện riêng thì đúng là không tiện lắm, ở tại khách điếm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phu-lang-cua-do-te-tho-bao/3538881/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.